.
“Điện thoại của ai mà trông em có vẻ lo lắng, sắc mặt trắng bệch thế này?” Thất Ngữ lại gần, tò mò hỏi.
Thất Thất không đáp, chỉ khẽ nói: “Chị, chị ngồi đây trước, em đi nghe điện thoại!”
Nói xong, cô cầm chắc điện thoại, đứng dậy đi ra ban công. Thấy dáng vẻ em gái thần thần bí bí, Thất Ngữ không kiềm chế được mà nhìn bóng lưng kia.
——
Ngoài ban công,
Thất Thất đứng trong gió lạnh, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại một chút thì mới để di động sát bên tai.
“A lô?”
“Ở đâu?” Đường Giác chỉ nói đơn giản hai chữ. Giọng điệu cực kỳ bình thản, nghe không có thái độ gì.
Dù sao, Thất Thất cũng không còn là đối thủ của anh nữa.
Cô hơi mím môi, cố gắng nói: “. . .Ở nhà bác tôi!”
“Một tiếng nữa, tôi sẽ kêu người đi đón em!”
“Không cần!” Thất Thất lo lắng sẽ bị bác cả phát hiện, không chút do dự từ chối đề nghị của Đường Giác: “Tôi đến nhà tìm anh!”
“Nhà tôi?” Đường Giác cười, đùa cợt nói: “Thất Thất, phụ nữ với Đường Giác tôi chỉ là tình một đêm. Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ dẫn ai về nhà!”
Tình một đêm.
Lại một lần nữa, Đường Giác định nghĩa lại về mối quan hệ giữa bọn họ. Cũng khá thích hợp.
Sau đêm đó, bọn họ không còn quan hệ gì, trừ hận thù. . .
Chẳng qua là, giọng điệu của anh như vậy khiến cô cảm thấy thật chói tai.
“Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này cho nên không hiểu quy tắc lắm, Đường tiên sinh đừng để ý!” Cô cố gắng thoải mái trả lời sự khinh thường của anh.
Một tiếng ‘Đường tiên sinh’ càng thể hiện rõ sự xa lạ và khách sáo.
Thật giống như hai người họ chỉ là bạn tình một đêm của nhau thôi! Đúng, chỉ như vậy mà thôi!
Bàn tay Đường Giác lại siết chặt di động lại. Nhưng lời nói vẫn thản nhiên như vậy: “Nếu không cần tôi đón thì thôi. Tôi sẽ nhắn tin địa chỉ quán bar cho em. Cưng à, em nhớ ăn mặc đẹp một chút.”
Dừng một chút, anh lại nói nhỏ, trêu chọc cô: “Tôi rất mong đợi biểu hiện tối nay của em. . .”
Dịu dàng giống như đôi tình nhân đang nỉ non. Từng câu từng chữ như ngón tay nóng bỏng vuốt ve, mơn trớn da thịt khiến người ta đỏ mặt.
Hô hấp của Thất Thất hơi loạn, trước khi bị đối phương phát hiện thì cô nhanh chóng cúp điện thoại. Cô đứng ngoài ban công một lúc lâu, con tim vẫn đập loạn.
Cô cảm thấy mình bị anh nắm chắc trong lòng bàn tay. Chỉ cần một cú điện thoại mà anh có thể đùa bỡn cô cực kỳ dễ dàng. Loại cảm giác này, thật sự rất tệ.
Nhưng mà cũng tốt thôi. . .Từ tối nay trở đi, tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi.
Quán bar mà anh hẹn là quán bar ở khách sạn đẳng cấp 7 sao Sailboat.
Thất Thất cố gắng làm như bình tĩnh và khí phách nói tạm biệt với người nhà. Xách túi, gọi taxi đến quán bar.
Suốt dọc đường đi, cô lo lắng đến mức như ngừng thở. Hai tay để ngay ngắn trên đầu gối, năm ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Cho đến khi xe taxi dừng lại, tài xế kêu cô vài tiếng, cô mới hoàn hồn lại. Trả tiền taxi xong đã có người mở cửa xe cho cô.
“Thất tiểu thư!” Vừa xuống xe thì Giản Khanh đã đến trước mặt cô.
Thất Thất có cảm giác cực kỳ xấu hổ. Hẹn với Đường Giác ở quán rượu rồi tình một đêm. . .đây tuyệt đối không phải chuyện vẻ vang gì.
Cô lúng túng, nhẹ gật đầu một cái.
“Phòng đã chuẩn bị xong, đây là số phòng. Mật mã là sinh nhật của Thất tiểu thư!”
Giản Khanh đưa thẻ phòng tới. Thất Thất run sợ mà nhận lấy, muốn hỏi thêm nhưng môi chỉ mấp máy nhưng rốt cuộc cũng không hỏi được ra miệng.
Nhưng mà, Giản Khanh là ai chứ? Chỉ liếc mắt một cái đã hiểu suy nghĩ của cô, khẽ mỉm cười: “Thiếu chủ chúng tôi vẫn đang ở trong phòng họp với Dạ Kiêu tiên sinh. Lát nữa, cậu ấy sẽ lên tầng tìm Thất tiểu thư sau! Thiếu chủ nói. . .”
Nhắc đến đây, Giản Khanh đột nhiên dừng lại, rồi sau đó, ho khan một tiếng, cố che giấu sự lúng túng của bản thân, mới tiếp tục nói: “Thiếu chủ nói, Thất tiểu thư cứ ở trong phòng tắm chuẩn bị kỹ một chút!”
“. . .” Giản Khanh vừa dứt lời thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất đã đỏ ửng. Cô không dám nhìn Giản Khanh lấy một cái chỉ lách qua người cậu ta mà đi. Đi được hai bước, cô hơi dừng chân, quay đầu lại: “Anh làm ơn nói với Đường Giác, tôi chỉ chờ anh ta một giờ thôi. Nếu muộn hơn tôi sẽ đi. Còn nữa, sẽ không còn lần sau nữa!”
Giọng nói của cô từ đầu đến cuối vẫn rất nhẹ nhàng, chậm rãi, giống như không còn sức lực gì. Nhưng mà, từng câu từng chữ khiến Giản Khanh khiếp sợ, thậm chí bái phục cô sát đất.
Cô gái này. . .thoạt nhìn giống như thỏ trắng nhỏ nhưng có thể thấy thật ra cô gái này lại là mèo hoang nhỏ nha.
Khó trách Thiếu chủ lại thua trên tay cô ấy. Thiếu chủ bọn họ có lẽ chưa từng nghe thấy có người phụ nữ nào nói với cậu ấy như vậy!
Tầng năm, trong phòng họp.
Cuộc họp nghỉ giải lao giữa chừng. Hai người đàn ông ngồi nghỉ giữa cuộc họp.
“Giờ mới một nửa. Cậu rảnh lắm à?” Dạ Kiêu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã tám giờ tối.
Người đàn ông bên cạnh lười biếng tiếp lời: “Đúng là có rảnh rỗi!”
“Tôi nghe nói tối nay cậu còn hẹn phụ nữ tới khách sạn tôi tâm sự!” Dạ Kiêu lạnh nhạt liếc mắt nhìn Đường Giác: “Lúc này mà cũng có tâm trạng để họp à?”
“Tại sao không? Dù sao cũng chỉ là đàn bà mà thôi!” Đường Giác xùy nhẹ một tiếng, uống một ngụm rượu: “Đàn bà lúc nào kiếm chẳng được? Nhưng mà, hợp tác với cậu thì lại rất hiếm!”
Dạ Kiêu chỉ khẽ chạm nhẹ vào ly rượu của anh, không tiếp lời. Tình cảm và chuyện phụ nữ, Đường Giác không giỏi, Dạ Kiêu anh cũng chỉ là một tên thất bại.
Ừm ~ Lúc này tình cảm giữa Dạ Kiêu và Túc Túc cũng chưa thật sự tốt.
Đúng lúc này, Giản Khanh gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
“Thiếu chủ, Dạ tiên sinh!” Cậu ta chào hỏi với hai người.
Đường Giác nhìn cậu ta hỏi: “Có chuyện?”
“Thất tiểu thư vừa đến!”
“Ừ!” Đường Giác vẫn tựa vào ghế salon, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng trả lời một tiếng.
“Thiếu chủ không lên xem ạ?”
“Xem cái gì chứ? Đàn bà chỉ là phù du thôi, cứ để cô ta chờ đi!” Đường Giác thản nhiên vắt chéo chân. Chiêu ‘Lạt mềm buộc chặt này’ anh đã gặp quá nhiều rồi, cũng không dễ mắc lừa như vậy.
Giản Khanh ho nhẹ một tiếng: “Cái đó. . .Thất tiểu thư nói, cô ấy chỉ chờ thiếu chủ tối đa là một tiếng. Hơn nữa, cô ấy còn nói sẽ không có lần sau!”
Nói xong mấy chữ kia, Giản Khanh âm thầm liếc trộm sắc mặt người nào đó.
Đúng như dự đoán, sắc mặt Đường Giác đen kịt.
Người đàn bà này định ăn chết anh hả? Lại còn dám nói, sau một tiếng, không chờ nữa.
“Được, cũng lắm để cô ta thử xem!” Đường Giác thả ly rượu trong tay xuống: “Tôi cũng muốn thử nhìn xem, cô ta có thể ra ngoài được hay không?”
“. . .” Giản Khanh im lặng.
Dạ Kiêu uống một ngụm rượu vang, nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Phải họp rồi, chọn đàn bà hay chọn tiền?”
Đường Giác thả ly rượu xuống, đưng dậy, sửa cà vạt, cài nút áo vest đi theo Dạ Kiêu. Hai người, một trước một sau vào phòng họp.
Hai người đàn ông phong cách khác nhau đủ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các nhân viên.