.
Hô hấp Dư Trạch Nghiêu nặng nề, sắc mặt âm trầm, bàn tay đặt trên ngực cô xiết càng chặt, chặt đến mức cô hơi đau. Cảnh Dự đứng đó, chỉ cảm thấy hô hấp anh phả lên người mình đều lạnh lẽo, rét buốt, một chút độ ấm cũng không có, khiến cả người cô gần như đông cứng.
Cô quay mặt đi, không tiếp nhận. Sợ anh tức giận tát mình.
Đúng lúc đó cửa bị gõ vang, chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên bên ngoài: “Cảnh tiểu thư, quần áo đã được đưa tới, tôi vào đây.”
Cảnh Dự hơi liếc mắt nhìn Dư Trạch Nghiêu, trong mắt anh là sóng cuộn biển gầm chứa đầy hàn ý và hắc ám, như một cơn lốc xoáy mãnh liệt, dường như nhìn nhiều một chút cũng có thể cuốn linh hồn người ta vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây