Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 39: Làm thế nào để lấy lòng thất thất (3)

Chương Trước Chương Tiếp

.

Đối với lời Đường Tống nói, Đường Giác coi như chấp nhận. Anh cầm ly rượu lên uống một hớp, lại đột nhiên nói: “Hay là, dạy anh chút đi.”

Đường Tống đang ngồi ở ghế giống như không hiểu anh nói gì, ngẩng đầu lên: “Dạy? Dạy cái gì?”

Đường Giác ngồi xuống bên cạnh anh: “Tán tỉnh.”

Hơi dừng lại, anh chớp mắt một cái rồi mới tiếp tục: “Hoặc cũng có thể nói, làm sao để đối phó với một cô gái. Ít nhất phải làm cho cô ấy thoải mái, có lần đầu tiên liền muốn có lần thứ hai.”

''...'' Nghe xong, đầu óc Đường Tống trở nên u mê, ánh mắt nhìn cứ như thấy Đường Giác đang trúng tà vậy.

Đường Giác bị Đường Tống nhìn đến không được tự nhiên. Anh nhướng lông mày, cố gắng che giấy tia khốn quẫn cuối cùng của mình, chỉ nói: “Em không phải là cao thủ tình trường sao, rốt cuộc dạy được hay không? Không thì biến ngay!”

“Ha ha ha ha ha~'' Đường Tống không thể nhịn nữa, khoa trương cười lớn: “Ha ha ha, Đường Giác, hóa ra anh cũng có ngày này!”

Đường Tống cười nghiêng ngả, nước mắt cũng muốn trào ra.

Đường Giác thật muốn cho anh một cước, chỉ nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, Đường Tống hiển nhiên cảm nhận được nguy hiểm rình rập, lập tức cười mỉm, ngồi thẳng sống lưng: “Anh, em nói thật, anh hỏi điều này, coi như là chuẩn người rồi đó!”

Làm thế nào được, anh rất muốn cười tiếp! Nghẹn thế này, thật là nghẹn muốn nội thương luôn!

“Thật chứ?”

''Chỉ có điều, anh nói rằng 'đối phó' với phụ nữ, e là không thể dùng hai chứ đối phó này được.''

“Không thì phải dùng từ gì?”

“Thiệt tình.. hai chứ 'lấy lòng' mới chính xác.'' Đường Tống nói ra hai chữ này rất êm ái, rất mập mờ. Tiến lên phía Đường Giác một chút: “Anh, thực lòng mà nói, anh đã bao lâu chưa có phụ nữ rồi, ngay cả mấy chữ này cũng quên?”

Đường Giác khẽ mỉm cười, nụ cười cực mê người: “Em cảm thấy Đường Giác anh phải đi lấy lòng phụ nữ?”

Đường Tống nghĩ thử, người kiêu ngạo như anh Đường Giác, ngay cả ở trên giường, chắc cũng chỉ có phụ nữ mới lấy lòng ảnh thôi.

''Anh không lấy lòng phụ nữ, nhưng bây giờ... anh muốn lấy lòng Thất Thất?”

“Chinh phục.'' Đường Giác chính nghĩa sửa lại.

Đường Tống vui vẻ: “Em xem có vẻ như anh không chinh phục cô ấy, mà cô ấy đã chinh phục thành công anh rồi. Anh, anh nói thật đi, rốt cuộc anh không ngủ với phụ nữ bao lâu rồi?”

Đường Giác cầm ly rượu lên, ưu nhã nếm một ngụm, sau đó ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Đường Tống: “Cái này liên quan gì?”

Đã bao lâu? Anh cũng quên rồi. Lúc trước còn trẻ cũng từng làm, nhưng là vì muốn phát tiết, không hề có tình yêu, không thú vị chút nào.

Sau đó, khi gặp Thất Thất ở bệnh viện, đó là lần đầu tiên anh muốn một người. Loại ý niệm này không chỉ đến từ phản ứng thân thể, mà còn từ nơi sâu nhất trong trái tim, là cảm giác khao khát. Nhìn cô, anh đã cảm thấy máu trong người sôi sục.

Nhưng khi đó anh còn quá nhỏ.

Mười sáu tuổi, không thể nào thừa nhận những ham muốn này. Cho nên anh luôn tận lực khắc chế, nhẫn nại, không dám đụng chạm cô.

Cho đến buổi tối anh biết cô kết hôn kia...

Sự nhẫn nại trong nháy mắt biến thành trò cười.

Cuối cùng...

Đường Tống ném cho Đường Giác một cái đĩa CD.

“Đây là cái gì?” Đường Giác cầm xem xét.

“Chính mình phải tự nhìn mà học chứ sao.” Đường Tống anh đời này chỉ dâng hiến cho một người. Mà người đó cho đến nay còn chưa xuất hiện nữa. Cho nên kinh nghiệm gì gì đó sao có thể chia sẻ cho Đường Giác được.

Thời gian sau đó, Thất Thất cả ngày ngồi trong bất an lo lắng. Cô hơi hối hận, vì bản thân lại chọn cái cách cực đoan này. Nhưng nếu không như vậy, cô chẳng biết phải làm sao?

Đường Giác là một thợ săn kiêu ngạo.

Chưa có được con mồi thì nhất quyết không từ bỏ.

Hai ngày sau đó, Thất Thất như thường lệ ăn cơm tối ở nhà. Thất Dũng vẫn đối đãi như người một nhà với cô, lần trước ở trước mộ ba nói những lời đó có cảm giác như chỉ là ảo giác của cô, Thất Dũng đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa thường ngày, không còn vẻ mặt nghiêm túc như ban đầu nữa.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Thất Thất muốn đứng dậy thu dọn, lại bị thím ngăn cản: “Con khó có lần tới đây, đừng dọn, tay sẽ bẩn mất. Con ngồi tâm sự cùng chị đi.”

Mẹ Thất nhìn qua con gái Thất Ngữ của mình: “Thất Thất, con mau khuyên chị con, bảo chị con mau yêu đương đi. Con cũng kết hôn rồi mà nó ngay cả bạn trai còn chưa có.''

Thất Ngữ bất đắc dĩ nhìn Thất Thất: “Mẹ chị lại thế rồi, đi, chúng ta tới phòng khách xem ti vi.”

Thất Thất cười, đi theo Thất Ngữ vào phòng khách.

“Chị, thím nói cũng không sau, hai sáu tuổi có bạn trai được rồi.”

Thất Ngữ liếc cô: “Thói xấu này em cũng không nên học mẹ chị chứ?”

''Bệnh viện không có bác sỹ tốt sao?''

“Bác sĩ thì có, chỉ là..” Thất Ngữ nói đến đây, trong đầu xoẹt qua một thân ảnh tuyệt mỹ, cô nhìn Thất Thất: “Thật ra chị cũng có người mình thích.”

“Thật sao, là ai vậy?'' Mắt Thất Thất sáng lên, cô lớn lên với Thất Ngữ từ nhỏ, hầu như không có chuyện gì giấu nhau. Ngoại trừ chuyện của Đường Giác.

Thất Ngữ lắc đầu, bộ dạng hơi ngượng ngùng: “Là bác sỹ bệnh viện chúng ta, chị có gặp qua mấy lần.”

''Mới mấy lần chị đã thích người ta?”

“Dù mới mấy lần, nhưng, rất khó để không thích anh ấy. Hơn nữa lúc anh ấy cười, cả thế giới như bừng sáng.” Thất Ngữ si mê cảm thán.

Một câu này khiến Thất Thất không tự chủ nghĩ tới Đường Giác, cô nghĩ chỉ sợ Thất Ngữ chưa từng thấy Đường Giác, nếu như đã thấy rồi, sẽ không thể hình dung thêm bất kỳ người nào khác.

Nhưng cô tại sao tự nhiên lại nghĩ tới anh cơ chứ?

Thất Thất mím môi, ảo não lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ trong đầu mình.

Sau đó lại nghe giọng nói chán nản của Thất Ngữ: “Mặc dù chị thích người ta, nhưng chị cũng biết, chị với anh ấy.. tuyệt không thể nào.”

“Vì sao?”

“Người như anh ấy, tựa như hái sao trên trời, muốn có mà không thể. Yêu thích anh ấy, sợ rằng chỉ tự làm khổ, huống chi..” Thất Ngữ nói đến đây, giọng giảm âm lượng: ''Ba mà biết chị thích anh ấy, nhất định sẽ giận mà đánh chết chị mất.”

“Đó là ai vậy? Tại sao đại má lại phải tức giận như vậy?”

Thất Ngữ nhìn khuôn mặt tò mò nhỏ nhắn của Thất Thất, nhớ tới gì đó, cuối cùng không thể phát ra hai chữ định nói, chỉ cười cười: “Nói em cũng không biết đâu.”

Đột nhiên, chuông điện thoại Thất Thất vang lên, cô lấy điện thoại ra, thấy dãy số hiện trên màn hình, cô hơi kinh ngạc, trong lòng khẩn trương.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️