Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 38: Làm thế nào để lấy lòng thất thất (2)

Chương Trước Chương Tiếp

.

Những lời này, Thất Dũng cũng không hỏi Thất Thất nữa.

Mặc dù bệnh của Thất Thất đã đỡ hơn nhiều, nhưng ngồi xe lâu như vậy chắc chắn sẽ thấy mệt mỏi. Sau khi vào nhà, cả người cô dựa vào ghế salon, rất lâu không thấy động tĩnh gì.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh người kia. Luôn muốn cách xa anh, nhưng hết lần này tới lần khác trong đầu cô cứ mỗi khi định ngủ thì hình ảnh anh lại hiện ra làm đầu cô như muốn nổ tung.

Lúc cô đang ngẩn người, điện thoại di động trong phòng vang lên. Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuống vang lên trở nên rất đột ngột.

Cô đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Lấy điện thoại ở dưới gối ra, dãy số trên màn hình làm cô ngây ra. Cô cắn môi, chán nản ngồi bên giường, chưa nghe điện thoại ngay. Trong đầu cô dần hiện ra rất nhiều ý niệm.

Đường Giác giống như không từ bỏ, cô không nghe, anh sẽ tiếp tục gọi.

Lúc chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, Thất Thất rốt cuộc như đã quyết định, bấm nghe, rồi đưa điện thoại lên tai.

“Alo.” Cô cố gắng làm cho giọng mình nghe thật bình tĩnh như ngày thường.

“Tài xế nói, em đã về nhà từ một tiếng trước.”

“Ừm. Nhưng tôi mới vừa ra ngoài rồi.” Giọng nói Thất Thất có hơi lạnh nhạt, không đợi Đường Giác hỏi, cô liền chủ động khai báo: “Tôi vừa đi tới mộ ba.”

Nhắc tới đề tài này, Đường Giác ở đầu dây bên kia trở nên trầm mặc, hô hấp nặng nề.

Bên này, Thất Thất thấy anh không nói gì, sau đó liền nhẹ giọng hỏi: “Đường Giác, lần trước trong phòng nghỉ ở Vương tổng, chúng ta đã nói...anh sẽ giữ lời chứ?

Bốn chữ sau cùng, giọng của cô nhẹ đi rất nhiều. Có dò xét cũng có phẫn uất.

Đường Giác thông minh như vậy, sao lại không đoán ra ý cô. Sau một lát trầm mặc, đầu dây bên kia truyền đến tiếng anh cười: “Nếu giữ lời thì sẽ thế nào?”

Lời nói ra cũng lạnh hơn phần nào.

Thất Thất không đáp lại ngay, chỉ đứng dậy, nắm chặt lấy điện thoại. Cô đi tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một lúc lâu, mới nói: “…Tôi sẽ giao chính mình cho anh.”

“...'' Đường Giác trầm mặc. Theo tiếng hô hấp, Thất Thất cũng nghe ra được lúc này anh đang trở nên âm trầm, dù là qua điện thoại, cô cũng cảm thấy thật nguy hiểm.

''Tôi biết anh muốn tôi, tôi cũng sẽ không ngây thơ cho rằng bản thân vượt qua được anh, anh đã muốn, vậy thì tôi đây giao cho anh...'' Tay Thất Thất đặt trên cửa sổ, năm ngón tay căng thẳng bám chặt lấy cửa làm đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Sau đó, cô bổ sung một câu: “Nhưng tôi cũng hy vọng anh có thể đáp ứng đề nghị lần trước của tôi...”

Đường Giác chậm rãi nói: “Đề nghị của em, nói lại lần nữa xem.”

Thất Thất cắn môi, cuối cùng, chỉ nói mấy chữ: “...Cách xa tôi một chút.''

Bên kia, Đường Giác đang ở trong thư phòng xem giấy tờ. Nghe xong mấy chữ này, động tác của anh ngừng lại, sắc mặt ngưng trệ.

Trong thư phòng, rất lâu không có tiếng động, yên tĩnh làm cho lòng người bất an.

Bên kia...

Thất Thất không nghe thấy Đường Giác trả lời, trong lòng cũng lo lắng, mỗi giây anh yên lặng đều là mỗi giây đau khổ của cô. Cô không biết liệu Đường Giác chịu đáp ứng hay sẽ từ chối lời đề nghị này.

Đang lúc cô suy nghĩ mông lung, giọng nói của anh truyền tới: “Được. Em đã muốn nhanh chóng dâng bản thân mình lên cho tôi như vậy, tôi không đáp ứng, chẳng phải sẽ làm em thất vọng sao.”

Anh lúc nói chuyện, vẫn luôn ôn thuận, nhưng mỗi câu nói ra, đều vô cùng kiêu ngạo và xem thường: “Bảo bối, hai ngày tới em nhớ cầm theo điện thoại, tôi sẽ tìm em bất cứ lúc nào.”

Anh đã đồng ý...

Không đợi Thất Thất nói thêm gì nữa, Đường Giác đã quyết đoán cúp máy.

Nghe tiếng 'tít tít' truyền đến, Thất Thất hô hấp khó khăn. Tim cô đập liên hồi, cô đứng đó hồi lâu rồi mới buông tay khỏi cửa sổ, bấm tắt cuộc gọi.

Đây chính là kết quả mà cô muốn.

Anh đã đáp ứng cô.

Bên kia..

Sau khi Đường Giác ngắt máy, thần sắc trêu ngươi dần thu lại rồi trở lại âm trầm. Giản Khanh ở một bên không dám nói câu nào, chỉ im lặng lui dần về phía sau rồi ra khỏi thư phòng.

Đóng cửa lại, anh mới vỗ vỗ ngực thở ra.

Đường Giác tựa vào ghế, ánh mắt dần trở nên mông lung.

Đường Giác anh xưa nay đều kiêu ngạo.

Khi nào thì ân cần với phụ nữ như vậy? Còn để cho một người từ chối nhiều lần như vậy?

Nếu có thể, anh thật muốn làm cho cô biến mất! Trí nhớ tám năm về trước luôn có hình bóng cô, chỉ muốn xóa ngay đi, xóa thật sạch sẽ!

Nhưng...

Thật sự sẽ ổn sao?

Sự thật, cô đúng là muốn đi, chỉ có điều, chính anh là người luôn giữ lại mà thôi.

Cho tới bây giờ, chỉ có anh...

Buổi tối.

Đường Tống khỏa thân đi ra từ phòng tắm, làm cho người ngồi trên ghế salon giật mình.

“Chết tiệt!” Đường Tống khẽ chửi một tiếng, tiện tay vứt áo ngủ ra: “Thay vào đi.”

“Còn chỗ nào mà chưa thấy đâu?” ánh mắt Đường Giác xét qua nơi nào đó trên người Đường Tống: “Nhiều năm rồi, thấy 'lớn' hơn nhiều không?”

Tên này...

Ánh mắt kia, trời sinh ẩn tình, cộng thêm lời nói.. căn bản là đang trêu chọc anh.

Đường Tống vội uống một hớp để mình tỉnh táo lại, sau đó khinh bỉ nói: “Đường Giác, anh bỉ ổi thế này Thất Thất có biết không?''

Nhắc tới cô, sắc mặt Đường Giác liền thay đổi. Bộ dạng phong tình vạn chủng dần thu lại, chỉ còn thần tình lạnh lẽo.

Đường Tống nhìn bộ dạng như vậy của anh đã hiểu ra ít nhiều.

“Cãi nhau sao?”

Cãi nhau?

''Bọn anh có gì mà phải ầm ĩ chứ?”

“Đúng thế.” Đường Tống gật đầu: “Cãi nhau thế chỉ có nam nữ yêu đương mới ầm ĩ được, hai người bọn anh thì được coi là gì, cũng chỉ là một bên tình nguyện.”

Vừa nói xong, ánh mắt như phóng dăm găm tới của Đường Giác liền phóng qua.

Đường Tống cầm gối ngăn chặn: “Lời em nói chỉ là sự thật thôi.”

Sau đó, anh lộ nửa mặt ra, thử nhìn Đường Giác: “Tối nay anh tới tìm em là muốn hàn huyên tâm sự sao? Ôi thế thì nói em nghe chút, anh từng coi trọng cô ấy chưa? Em hỏi cái tên Giản Khanh kia mà cứ sống chết không chịu nói.”

Anh càng nói càng hăng, quay mặt về phía Đường Giác thăm dò.

Đường Giác tựa như thấy phiền, đứng dậy, đi tới tủ rượu, mở một chai rượu, rót ra hai ly. Đường Giác rất tự giác cầm cho mình một ly.

Đường Giác chớp mắt, động tác dừng một chút, đột nhiên nói: “Anh muốn ngủ với cô ấy.”

Bình thản.

Trầm tĩnh.

Đường đường chính chính.

Sau khi nghe xong, Đường Tống liền phun ngụm rượu vừa uống xong ra ngoài, nhìn Đường Giác hồi lâu, sau đó tán thưởng gật đầu: “Không tệ! Không tệ! Ý hay lắm! Không làm tình thì tình yêu cũng chẳng để làm gì!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️