.
Thất Thất ăn cơm trưa ở Đường gia, lúc xế chiều cô nói muốn về nhà. Đường Giác cũng không miễn cưỡng cô nữa, dù sao, sớm muộn gì cô cũng sẽ dọn vòa Đường gia của anh, chỉ còn lại mấy ngày, anh có thể miễn cưỡng hơi kiên nhẫn, chứ nếu bị ép buộc quá mức, thì con thỏ nhỏ cũng sẽ cắn người.
Đường Giác để tài xế đưa Thất Thất đi. Thất Thất ngồi trên xe, bụng đầy tâm sự, trong lòng đầy lo lắng cho mối quan hệ giữa cô vào Đường Giác bây giờ.
Hơn một tiếng sau, xe đến trước cửa nàh cô.
Tài xế rất cung kính từ ghế lái xuống, mở cửa x echo cô: “Thất tiểu thư, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại, phiền anh rồi.” Thất Thất nói cám ơn với đối phương.
Cô đưa mắt nhìn đối phương rời đi, thì cô cũng chuẩn bị đi vào. Vừa quay người, có người xuất hiện trước mắt cô, khiến cho cô giật mình. Lại là...
“Chú?”
Thất Dũng đứng ở cửa tiểu khu.
Thất Thất hơi kinh ngạc. Từ khi cô và Mạc Tuần kết hôn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bác cô tới đây.
Hơn nữa, sắc mặt của bác trai cũng không dễ coi.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Thất Thất hỏi.
“Sáng sớm bácgọi điện thoại cho cháu, nhưng mà, vẫn luôn không có ai nhận điện thoại. Bác đi đến cơ quan của cháu, người trong cơ qua nói hôm nay cháu không đi làm. Bác lo lắng cháu xảy ra chuyện gì, cho nên, tới đây xem.” Thất Dũng nói đến đây, đôi mắt nhìn về phương hướng chiếc xe biến mất, lại quét mắt nhìn Thất Thất còn đang mặc đồ ngủ trên người, ánh mắt sâu hơn: “Thất Thất, tối hôm qua cháu không có ở nhà à?”
Thất Dũng là cảnh sát.
Ánh mắt rất sắc bén.
Bị ánh mắt của ông nhìn, Thất Thất dần cảm thấy, ánh mắt chột dạ, không dám nhìn ông.
Cô không nói lời nào, chính là thầm chấp nhận.
Sắc mặt của Thất Dũng nghiêm túc hơn: “Cháu đi về thay quần áo trước đi, bácmang cháu đến nơi này.”
Thất Thất tràn đầy nghi vấn, nhưng thấy Thất Dũng không có ý định nói tiếp, cô đành gật đầu. Thất Dũng nói: “Đi đi, bácchờ cháu ở trong xe.”
“Vâng ạ.”
Thất Thất hơi khó hiểu. Cho nên lúc đi vào, cô vẫn luôn suy nghĩ làbác tìm mình có mục đích gì. Nhưng mà, cô nghĩ mãi mà không ra lý do.
Cô trở về, thay quần áo, rồi lại nhanh chóng đi lên xe của Thất Dũng.
Thất Dũng lập tức lái xe lái ra khỏi tiểu khu. Nhưng mà, dọc đường đi, Thất Dũng lại không mở miệng nói gì, nhiều lần Thất Thất muốn hỏi, thế nhưng khi thấy sắc mặt nghiêm túc của ông, thì cô không hỏi nữa. Cô ngồi ở trong xe an tĩnh, trong lòng không khỏi rối loạn, không tập trung được.
Kết quả...
Xe chạy thẳng về phía trước, Thất Thất nhìn con đường trước mặt, chỉ cảm thấy càng ngày càng cảm thấy quen thuộc.
Lúc cô ý thức được bọn họ đang đi đến đâu, thì cô không khỏi hơi kinh hãi.
Chẳng lẽ, bác phát hiện ra cái gì?
Nghĩa trang.
Cha của Thất Thất, Thất Hành đang được chôn cất ở trong nghĩa trang hẻo lánh này.
Sắc mặt của Thất Dũng nặng nề đặt bó hoa cúc trắng xuống bia mộ, ông không nhìn Thất Thất, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi trong bức ảnh đen trắng trên bia mộ kia, ông đi thẳng vào vấn đề: “Thất Thất, ở trước mặt ba cháu, cháu hãy nói thật với chú, rốt cuộc thì cháu có quan hệ thế nào với Đường Giác.”
Mặc dù vừa mới loáng thoáng đoán được mục đích hôm nay của chú, nhưng mà, khi nghe bác hỏi mình như vậy, trong lòng Thất Thất vẫn cảm thấy kinh ngạc.
“Chú, sao bác biết...”
“Sao bác biết cháu và Đường Giác dây dưa không rõ?” Thất Dũng ngắt lời của Thất Thất, ông giương mắt, nhìn Thất Thất: “Sáng sớm hôm nay khi bác vừa đến cục cảnh sát, cảnh sát Hoàng đã nói chúc mừng chú, bác còn hỏi là có chuyện vui gì? Cẩn thận hỏi mới biết, thì ra là trong hoàn cảnh bác và thím không biết gì, cháu gái của bác lại đang có quan hệ với người giàu có số một số hai trên thế giới!”
Thất Thất vạn vạn không nghĩ tới, cảnh sát Hoàng lại nhận ra mình.
“Bác, cháu...”
“Bác biết mấy cô gái trẻ tuổi các cháu dễ dàng bị dụ dỗ, nhưng mà, Đường Giác là người nào, cháu còn không biết sao? !” Thất Dũng nói đến đây, ngữ khí dần nặng hơn rất nhiều: “Mấy cô gái trẻ tuổi khác có thể bị cậu ta dụ dỗ đầu độc, nhưng cháu lại cũng dễ dàng như vậy sao? Thất Thất, cháu vĩnh viễn đừng quên, tại sao từ nhỏ cháu đã trở thành cô nhi, mà tại sao ba cháu còn trẻ mà đã phải nằm đây! Đường Giác là hung thủ giết người mười tội ác khó thoát, không phải là người tốt lành gì!”
Hô hấp của Thất Thất dần nặng nề, khóe môi giật giật, mấy lần cô muốn giải thích, nhưng mà, lại không biết kể từ đâu.
Nói với bác rằng, thật ra thì mình và Đường Giác không phải là dây dưa không rõ sao?
Nhưng mà...
Hai giờ trước, mình vẫn còn ở trong ngực anh, để anh ôm...
“Thất Thất, bác mang cháu tới đây, chính là muốn cháu có một câu bảo đảm” sắc mặt của Thất Dũng ngưng trọng, ông chưa bao giờ lạnh lùng với cô như vậy: “Ở trước mặt ba của cháu, cháu hãy bảo đảm với chú, cho dù là trước kia cháu có quan hệ thế nào với Đường Giác, thì từ hôm nay trở đi, cháu cũng sẽ không dây dưa không rõ với anh ta nữa. Có thể cách anh ta bao xa, thì phải hết khả năng của mình để cách xa anh ta!”
Thất Thất liếm đôi môi khô khốc, cô rũ mắt nhìn bức hình trên bia mộ kia, im lặng trong chốc lát.
Sự trầm mặc của cô, khiến cho Thất Dũng nghĩ đến một loại khả năng đáng sợ: “Thất Thất, cháu không chịu nói, có phải hay không... Có phải cháu biết rõ anh ta là hung thủ sát hại cha cháu, nhưng cháu lại động tâm với anh ta hay không?”
“Không phải!” Nghe thấy lời này của bác mình, Thất Thất như là lập tức lắc đầu, phủ nhận. Rồi sau đó, lại như là muốn gia tăng sức thuyết phục, cô trịnh trọng phủ nhận lần nữa: “Bác, cháu không có.”
“Nếu không có, thì tại sao cháu không dám cam đoan?”
“... Cháu dám.” Thất Thất mở miệng, giọng nói rất nhẹ. Lông mi khẽ chớp: “Cháu bảo đảm... Sau này thấy Đường Giác, cháu sẽ cách xa anh ta. Cháu cũng sẽ tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư không nên có với anh ta, bác yên tâm. Những gì nên nhớ, ta cháu sẽ nhớ kỹ, một khắc cũng không dám quên...”
Rõ ràng là lời đảm bảo mạnh mẽ nhất, nhưng mà... khi nói xong tất cả, Thất Thất lại đột nhiên cảm thấy trong lòng trĩu nặng.
Vô hình, hơi khó chịu.
Nghe thấy lời bảo đảm của cô, sắc mặt của Thất Dũng mới thoáng hòa hoãn hơn.
“Thất Thất, không phải là bác muốn ép cháu. Bác chỉ sợ tuổi cháu còn nhỏ, bị mắc lừa. Những người như Đường Giác vậy, đều là những người sâu không lường được, cháu cách anh ta càng xa càng tốt.”
Thất Thất buồn rầu gật đầu: “... Vâng ạ.”
Thất Dũng liếc mắt nhìn sắc mặt của cô, lại thử dò xét hỏi: “Hai người các cháu đã biết nhau bao lâu rồi ? Anh ta... Có nói gì đến chuyện cái chết của ba cháu hay không?”
“... Không có. Chúng cháu cũng chỉ mới biết, không quen thân lắm.”
“Thật không? Vậy thì tốt.” Thất Dũng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Vỗ lên bả vai của Thất Thất: “Được rồi, cháu cũng đừng trách bác nhiều chuyện. Đi thôi, cháu đã gặp ba mình rồi, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi, bác đưa cháu trở về.”
“Vâng ạ.”
Thất Thất miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Trở về trên đường, Thất Dũng hỏi cô: “Mạc Tuân biết chuyện của cháu và Đường Giác không?”
Thất thất lắc đầu, cô biết bác đang lo lắng cái gì, chỉ nói: “Bác yên tâm đi, giữa cháu và Mạc Tuân không có chuyện gì, quan hệ của cháu và Đường Giác thật sự không phải như bác nghĩ đâu. Lần trước cảnh sát Hoàng thấy... Thật ra chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Là hiểu lầm sao?
Dựa theo cảnh sát Hoàng nói, Đường Giác đối phó với Lý Thừa Hạo không lưu tình chút nào, những tội danh thật thật giả giả kia, đủ khiến anh ta mục xương ở trong tù.
Nếu cô thật sự không có quan hệ gì với Đường Giác, thì sao Đường Giác lại để ý đến như vậy?