.
Cảnh Dự đỡ phu nhân đi bộ vòng quanh sân. Phu nhân đi rất chậm, cô cũng kiên nhẫn, bước từng bước chăm sóc.
Mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn đỏ rực bao phủ cả viện. Nhiệt độ của thành phố cũng dần hạ xuống, thậm chí vùng ngoại ô còn hạ sâu hơn.
“Phu nhân, hôm nay đi đến đây thôi, hôm nay phu nhân đã rất giỏi rồi.” Cảnh Dự dừng lại, đứng dậy đi lấy xe lăn.
Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy Dư Trạch Nghiêu, không biết anh đã đứng ở trong sân từ lúc nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây