Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 36: Ghen (3)

Chương Trước Chương Tiếp

.

“Anh, cái này cũng không thể trách em được, đây là do Thất Thất tự quyết định.” Đường Tống dở khóc dở cười.

“Đi chuẩn bị truyền dịch đi.” Đường Giác không muốn nói nhiều với anh.

Thất Thất xoay người, không đồng ý nhìn anh: “Đường Giác, buổi chiều tôi muốn đi làm.”

Một tay của anh dời lên trên mông của cô, anh đặc biệt dịu dàng nói với cô, nhưng mà mỗi một chữ nói ra đều không dính dáng gì đến sự dịu dàng: “Nếu em dám để cho cậu ta nhìn thấy chỗ này, thì đừng nói hôm nay, ngày mai cũng không cần đi làm.”

“...” Thất Thất ngẩn người trong giât lát, rồi cô mới hậu tri hậu giác hiểu ra cái mà bảo là chỗ này, là chỉ nơi nào. Nhất thời, mặt cô đỏ rần lên. Rồi sau đó, cô vừa tức vừa bất đắc dĩ bỏ cái tay đang đặt trên mông mình ra: “Đường Giác, anh không chỉ hành động lưu manh, mà suy nghĩ cũng lưu manh...”

“Đúng vậy. Anh, tư tưởng của anh thật là xấu xa. Anh tự mình đùa bỡn lưu manh thì kệ anh, nhưng anh tưởng rằng đàn ông trên toàn thế giới đều lưu manh giống như anh à. Anh cứ lấy bụng ta suy ra bụng người, đúng là nhỏ mọn!” Hai người anh xướng một câu tôi xướng một câu.

Đường Giác hừ lạnh, ôm lấy Thất Thất như muốn chiếm làm của riêng, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Đường Tống: “Nếu bây giờ anh gật đầu để cho em đụng, em dám đụng sao?”

“...” Đường Tống ỉu xìu: “Em đi lấy thuốc.”

Thất Thất cất giọng: “Hai phần.”

Đường Tống và Đường Giác đều nhìn về cô.

Thất Thất ngẩng đầu nhìn Đường Giác, đôi mắt trong veo: “Không phải anh cũng phải truyền dịch thêm sao? Nếu như truyền dịch, ngồi mấy tiếng sẽ rất nhàm chán, vậy không bằng cùng nhau ngồi đợi đi.”

Đường Giác cong môi: “Em muốn trả thù tôi?”

“Nghe Đường Tống nói, anh sợ tiêm.”

“Ai sợ?” Đường Giác không thừa nhận.

“Nếu không sợ, vậy thì cùng tiêm.”

“Tôi thấy cũng không tệ. Hai người vào phòng chờ đi, tôi đi chuẩn bị thuốc cho hai người.” Đường Tống vội vàng tiếp lời, rồi sau đó để người giúp việc mang hai giá treo dịch truyền vào trong phòng.

Người như Đường Giác, sao có thể để phụ nữ thấy mặt lúng túng của mình được.

Cho nên, cuối cùng, anh cũng ngồi ở trong phòng chờ Đường Tống tới.

Đường Tống chuẩn bị thuốc rất nhanh, đầu tiên đo nhiệt độ cho bọn họ, rồi lại kiểm tra tổng thể.. Sau đó, anh cắm kim truyền dịch cho Thất Thất trước.

Cả người Thất Thất trở nên căng thẳng, Đường Giác ngồi cạnh, một cánh tay ôm lấy bả vai của cô. Cô giật mình trong giây lát, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, giống như là lại phát sốt vậy.

“Nhẹ thôi.” Đường Giác nhắc nhở Đường Tống.

Đường Tống gật đầu.

Thất Thất ngồi ở đó, có thể cảm giác được giọng nói và khí tức dịu dàng của anh, khiến cho trái tim cô trở nên lỗi nhịp.

Cô cảm thấy không nên như vậy, tối hôm qua người đàn ông này vừa mới vô lễ với mình...

Cô cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện xấu mà anh đã làm, từ 12 năm trước, đến đêm tân hôn, rồi đến tối hôm qua, cô ghét anh, chán ghét anh...

Vừa nghĩ như thế, Thất Thất hơi động, muốn giãy ra khỏi ngực Đường Giác.

“Em đừng...”

“A.”

Đường Giác còn chưa nói xong câu em đừng lộn xộn, thì cô khẽ rên lên. Bởi vì cô khẽ động, nên kim của Đường Tống không cắm vào mạch máu, mà trực tiếp cắm vào trên cánh tay của cô.

Đường giác nhíu mày lại, kéo lấy cánh tay bị kim châm đau của Thất Thất: “Đường Tống, nếu cậu còn dám chọc nhầm nữa, thì anh sẽ đập nát cái danh hiệu 'Thiên tài ' của cậu đấy.”

Đường Tống thầm kêu khổ trong lòng.

Đây là loại anh gì vậy? Thất sắc quên em trai! Lại nói, thiên tài như anh, đâu phải là đi tiêm cho người khác, mà là lăn lộn trong phòng thí nghiệm, lăn lộn trên bàn mổ!

Ngón tay thon dài của Đường Giác vuốt ve quanh chỗ cắm kim truyền của cô, nói với cô: “Đổi tay khác.”

Mở miệng lần nữa, thái độ đã không giống như khi nói với Đường Tống, mà dịu dàng với Thất Thất.

Thất Thất giật mình nhìn bàn tay anh đang vuốt ve cánh tay của mình kia. Động tác vuốt nhe, tự nhiên như là thói quen vậy.

Trong dịu dàng, còn mang theo vô vàn thương tiếc.

Từ nhỏ, sau khi cô trở thành cô nhi, thì dường như cuộc sống vẫn luôn độc lai độc vãng, còn loại cảm giác được người khác cẩn thận thương tiếc như vậy, 12 năm qua cũng chưa từng có.

Nhưng mà, tám năm trước...

Tám năm trước, người kia đột nhiên tới; rồi lại đột nhiên biến mất. Cô như lạc vào trong giấc mộng, nhưng cũng lại như bị người ta hung hăng đùa bỡn vậy...

Cô không muốn một một lần nữa, lại phải trải quá cái loại cảm giác tồi tệ đó.

Mà người đàn ông trước mặt này, lúc thì thô bạo tàn khốc, khi thì dịu dàng như nước, anh như cơn gió vậy, sao cô có thể nắm giữ?

Nếu dám động lòng với một người đàn ông như anh vậy, sợ rằng phải có dũng khí và nghị lực như thiêu thân lao vào lửa.

Ít nhất, cô không dám.

“Tôi không đau.” Thất Thất hoàn hồn, cô lấy lại lý trí, rút tay ra từ lòng bàn tay của anh. Đường Giác nắm chặt tay cô: “Đừng động, em còn muốn bị chệch lần nữa?”

Cô cắn môi, không cử động.

Đường Giác dán gần cô hơn, tay phải cầm lấy tay phải không cắm ống tiêm của cô, tay trái thì từ sau lưng cô vòng qua nắm ở eo cô. Cứ như vậy, cả người của Thất Thất như tựa vào trong ngực anh vậy.

Tay của cô đang chuẩn bị cắm kim tiêm, động cũng không thể động. Dựa gần như vậy, cô có thể ngửi được mùi hương rất dễ ngửi trên người anh, còn có thể nghe được tiếng tim đập của anh...

“Cô hãy thả lỏng đi, không cần khẩn trương như vậy. Cắm nhầm là do bất ngờ mà thôi, lần này tôi chắc chắn sẽ không sai nữa.” Đường Tống trấn an cô, anh chỉ cho là cô căng thẳng vì anh.

Thất Thất miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cô “ Ừ” đáp lại.

Đường Giác nhìn chằm chằm vào động tác của Đường Tống, anh thuận miệng nói: “Trước kia, mỗi lần tiêm, không phải em đều rất dũng cảm sao, từ khi nào lại sợ cái này rồi?”

“Ừ ?” Thất Thất quay đầu nhìn anh: “Tôi tiêm lúc nào?”

Đường Giác ngẩn ra, cũng ghé mắt nhìn cô.

Tầm mắt của hai người đối diện với nhay, trong đôi mắt quyến rũ của anh, dần dần tràn ra hồi ức bị bao phủ bởi lớp sương mù.

Thất Thất trầm ngâm trong giây lát, tựa như suy nghĩ sâu xa, thăm dò nhìn anh: “Anh... nhìn thấy tôi tiêm lúc nào?”

Tại sao, cô luôn cảm thấy, trong lời nói này của Đường Giác, giống như bọn họ đã từng rất quen thuộc. Ít nhất, anh rất quen thuộc với mình.

Đường Giác có rất nhiều lời muốn nói.

Anh muốn nói, thật ra thì không chỉ là thấy qua? Tám năm trước, lần nào cô đi tiêm, anh cũng đi theo.

Cô của năm 16 tuổi, vẫn còn rất trẻ con, luôn lệ thuộc vào anh.

Khi cô đau, cô sẽ nắm lấy tay anh. Anh sẽ giúp cô bình tâm lại.

“Đường Giác?” Thất Thất thấy anh thất thần, hồ nghi gọi anh.

Bên cạnh, Đường Tống cũng phát giác ra anh đang thất thần... Dường như là chìm đắm trong hồi ức nào đó, anh ta cũng hồ nghi nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.

Đường Giác hoàn hồn, anh nhanh chóng thu lại những hồi ức ấm áp và đầy tình cảm trong trí nhớ vừa nãy lại, lại đổi thành vẻ dửng dưng và lưu manh như ngày thường lại, anh cúi đầu nhìn Thất Thất: “Em là người phụ nữ của Đường Giác tôi, tự nhiên là tôi muốn nhìn chằm chằm vào em, em nói xem, sao tôi lại không biết khi tiêm em thế nào chứ?”

Thất Thất vốn đoán là Đường Giác có điều tra mình, hôm nay, lại càng thêm xác định.

Nhưng chỉ là...

Cô quay mặt đi, nói nhỏ một câu: “Tôi không phải là người phụ nữ của anh...”

Đường Giác tối sầm mặt lại.

Đường Tống không nhịn được mà dùng vẻ mặt như đang xem kịch vui nhìn bọn họ. Lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Đường Giác, hơn nữa còn là ở trên tay phụ nữ, quá vui mà.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️