Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 35: Ghen (2)

Chương Trước Chương Tiếp

.

Qua một lúc sau, cô mới lau khô mặt, đi ra khỏi phòng

“Xin chào, Thất tiểu thư, phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho cô rồi.” Cô vừa mới xuống tầng, quản gia đã chào hỏi cô.

Thất Thất yếu ớt cười đáp lại: “Cám ơn.”

Cô đi thẳng vào phòng ăn, trên bàn bày ra món cô vẫn thường ăn là cháo ngọt và trứng gà. Hôm nay không có cà phê, mà thay vào đó là sữa bò, còn có một bát canh tốt cho dạ dày.

Cô vừa mới ngồi xuống, nếm mấy miếng, thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài bước vào.

Người của phòng bếp đi vào, chuẩn bị một phần bữa sáng khác ở đối diện cô.

Cũng là khẩu vị rất thanh đạm.

Mỗi một món, đều được chú trọng bày biện tinh tế.

Tay cầm thìa của Thất Thất, dần nắm chặt hơn.

Đúng như dự đoán, bữa sáng vừa dọn xong, thì Đường Giác tiến vào. Anh tùy ý mặc bộ đồ ngủ màu xám tro, mang theo vẻ lười biếng là lại cao quý.

Thất Thất chỉ nhìn thoáng qua, rồi cô không nhìn nữa, giả bộ nghiêm túc ăn sáng. Đường Giác ở đối diện lại chưa từng nhìn cô lấy một lần. Bầu không khí trong phòng, dần ngột ngạt đến khó hiểu. Đừng nói là người trong cuộc như Thất Thất, mà ngay cả mấy người giúp việc đứng ở bên cạnh cũng đều cảm thấy khẩn trương.

“Thất tiểu thư, Thiếu chủ, có phải là bữa sáng không hợp với khẩu vị của hai người hay không?”

Quản gia đi vào, thấy hai người không động đến bữa sáng trước mặt, không kiềm được hỏi. Nếu quả thật là như vậy, thì ông phải nhắc nhở đầu bếp điều chỉnh lại thực đơn mới được.

Rốt cuộc cũng có người nói chuyện, phá vỡ bầu không khí yên lặng này, Thất Thất cũng thở phào theo. Cô lắc đầu, yếu ớt cười với quản gia: “Không phải, khá hợp với khẩu vị của tôi. Chỉ là tôi vừa mới uống thuốc, nên trong miệng vẫn còn hơi đắng.”

Nụ cười của cô có thể hiện ra với bất kỳ ai.

Nhưng mà, duy chỉ không có anh.

Đường Giác ngồi cách cô một cái bàn, nhìn cô vui vẻ cười với người khác, phiền muộn trong mắt dần nhiều hơn.

Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô suốt ngày cười với anh, còn chỉ cười với một mình anh!

“Buổi trưa em ở lại đi, tự mình xuống bếp.” Anh mở miệng, dùng giọng điệu ra lệnh, không phải là hỏi ý kiến. Hơn nữa, lời này là nói với Thất Thất ở đối diện.

Thất Thất giương mắt nhìn anh, hơi không hiểu gì. Đầu bếp ở Đường gia đều là đầu bếp có tiếng, sao lại bắt cô vào bếp?

“Không thích?” Đường Giác chậm rãi đặt bát trong tay xuống, rút khăn ăn xoa xoa môi, mỗi động tác đều cực kỳ ưu nhã.

Rồi sau đó anh mới nhàn nhã ngả người ra sau, lộ ra tư thái của quý công tử: “Bây giờ em cũng nên trả công cho tôi. Không phải em biết nấu canh sao? Sau này, một tuần hai lần vào bếp nấu canh cho tôi. Quản gia, ông bảo phòng bếp chuẩn bị canh thịt trâu tốt nhất cho tôi đi.”

“Cái, cái gì?” Quản gia cảm thấy nhất định là mình đã nghe lầm.

“Canh thịt trâu.” Đường giác ung dung lập lại hai chữ này, mặt hơi hất về phía Thất Thất: “Để tự Thất Thất làm, đấy là sở trường của cô ấy.”

Thất Thất hơi khó hiểu. Vị đại thiếu gia này, ăn ngưu tiên làm gì?

Cô từ từ buông thìa xuống, giương mắt nhìn về phía Đường Giác: “Tôi không biết làm.”

“Thật không?” giọng nó của anh rất nhẹ, vẫn dịu dàng như thường lệ, thể nhưng lại lộ ra vẻ sắc bén: “Là thật sự không biết làm, hay là chỉ làm cho Mạc Tuần?”

“Nếu anh thật sự muốn uống canh, thì có thể để người qua nhà tôi mang nồi canh còn dư về đây. Để cho phòng bếp hâm lại, là có thể dùng.”

Lời của Thất Thất vừa dứt, thì tất cả mọi người ở bên cạnh đều ngây người.

Lời này của Thất tiểu thư...

Từ nhỏ đến lớn, Thiếu chủ đều chỉ mặc hay ăn như thứ tốt nhất? Bây giờ, có thể ăn đồ của người khác còn dư lại?

Thất Thất vừa nói xong, thì cô cũng cảm giác được khí lạnh ở phía đối diện bắn tới, lạnh tựa như lưỡi dao vậy.

“Ý của em là... Để tôi nhặt đồ của người đàn ông khác đã ném đi?” Rốt cuộc thì Đường Giác cũng mở miệng, khóe môi của anh cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lười biếng mà kiêu căng nhìn cô: “Thất Thất, sợ là em còn chưa hiểu hết về Đường Giác tôi, tôi chưa bao giờ muốn chơi đồ còn dư lại của người khác.”

Anh hơi dừng lại, cong môi, khí lạnh trên người cũng tản mát ra: “Nhất là người! Ai can đảm dám đụng vào thứ tôi muốn thử xem, tôi sẽ để cho người đó hối hận vì đã sinh ra làm đàn ông!”

Thất Thất chấn động trong lòng, cô nhớ tới Lý Thừa Hạo bị phế mất cánh tay, còn thiếu chút nữa là mất mạng, cô giải thích: “Quan hệ giữa tôi và Mạc Tuần không phải như anh nghĩ đâu, anh đừng đối phó với anh ấy.”

“Em thử nói nhảm về cậu ta trước mặt tôi nữa xem, tôi sẽ không đảm bảo cái gì đâu.”

Sự kiêu ngạo của Đường Giác, đã thấm vào trong xương, anh không cho phép có chút khiêu khích nào.

Thất Thất không muốn liên lụy đến Mạc Tuần, nên không thể làm gì hơn là thở dài, lẳng lặng giải thích: “Tôi không biết nấu canh đó. Nồi canh mà anh thấy cũng không phải là do tôi hầm, mà là của mẹ Mạc Tuần hầm rồi mang tới. Cho nên... Anh đừng làm khó tôi.”

Lời giải thích của cô, khiến cho Đường Giác hơi dừng lại.

Không phải là cô hầm?

Cho nên...

Tối hôm qua, anh đã tức giận oan?

Đường Giác tin vào lời giải thích của Thất Thất, vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng dần tan đi, biến thành vẻ dửng dưng như thường ngày. Nhưng mà, khoảng khắc tiếp theo, anh như nhớ tới cái gì đó, lại nheo lại mắt: “Bây giờ tôi đang ở cùng một chỗ với người đàn ông mà ngày nào cũng uống canh thịt trâu?”

“... Tối hôm qua anh cũng nói, anh ấy không có hứng thú với tôi.” Vừa nhắc tới chuyện tối hôm qua, trong lòng Thất Thất lại không khỏi hơi ủy khuất.

Tính khí của Đường Giác lại bắt đầu thất thường rồi, hơn nữa, cũng không chịu nói phải trái, cũng không hiểu cái gì gọi là' tôn trọng', cô không muốn để ý tới Đường Giác nữa, chỉ lấy thìa tiếp tục uống cháo.

Đối diện, Đường Giác biết trong lòng cô vẫn còn so đo chuyện tối ngày hôm qua. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó của người nào đó, môi giật giật, muốn nói cái gì, nhưng mà, dù thế nào anh cũng không thể nói lời xin lỗi ra khỏi miệng được. Cuối cùng, anh chỉ ngượng ngùng nghiêng đầu nói với quản gia: “Không cần canh thịt trâu cũng được.”

Quản gia: “...”

Không biết là thiếu chủ đang đóng kịch gì đây ~

Sau đó, hai người không nói gì nữa. Thất Thất không chịu nổi loại trầm mặc này, cuối cùng cô buông đũa xuống ra khỏi phòng ăn trước. Đường Giác nhìn bóng lưng kia, anh cũng hoàn toàn mất hết khẩu vị, để đũa xuống rồi đi ra ngoài theo.

Lúc đi đến hành lang, anh nghe thấy cô đang nói chuyện với Đường Tống. Giọng nói nhẹ nhàng, giống như bông vải vậy.

“Tôi muốn đến tòa soạn sau buổi trưa, cho nên, tôi có thể không truyền dịch không?”

“Ừ, cô không muốn truyền dịch cũng được, nhưng mà tiêm vào chỗ kia thì sẽ lâu khỏi bệnh hơn đấy.”

“Không sao cả, tôi không có nhiều thời gian.”

“Được, cô...”

“Em vừa mới nói tiêm cái gì?” Đường Tống còn chưa nói hết lời, thì bỗng nhiên có một giọng nói cắt ngang. Thất Thất chỉ cảm thấy hơi thở của đàn ông từ phía sau tiến tới gần, anh đứng ở phía sau cô, khiến cho hô hấp của cô dần căng thẳng.

Cô nhớ tới chuyện tối hôm qua, đáy lòng có hơi sợ hãi, cắn môi, không đáp lại anh.

Ngược lại, Đường Tống lơ đễnh trả lời thay cô: “Tiêm vào mông.”

Đường Giác lạnh lẽo quét qua Đường Tống, cánh tay dài của anh vươn ra, ôm lấy eo của Thất Thất. Anh hơi dùng lực, kéo cô lại, để lưng cô tựa sát vào ngực của mình, lại nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tiêm vào đâu?”

Đường Tống bị ánh mắt kia của anh làm cho lạnh hết cả sống lưng. Khoảng khắc tiếp theo, anh ta nhất thời hiểu ra, sao sắc mặt của anh lại khó coi như vậy.

Tiêm vào mông, là lộ da thịt à!

Hóa ra người này lại hẹp hòi đến trình độ này!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️