Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 34: Ghen (1)

Chương Trước Chương Tiếp

.

Đường Giác mím chặt môi, nặng nề nhìn cô, dường như muốn nói, cuối cùng lại không nói gì, anh chỉ ngồi dậy đó, ngón tay gõ ở đầu giường, rồi im lặng cài cửa lại, đi ra ngoài.

Chờ đến khi cửa được đóng lại, tiếng bước chân của anh dần biến mất, Thất Thất mới ôm chăn từ trên giường đứng dậy, lấy nước uống thuốc.

Một lúc lâu sau, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của Đường Giác, cô nghĩ, chắc anh đã đi rồi.

Nửa đêm.

Thất Thất nằm ở trên giường, càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể nóng bừng lên, nhưng mà, mồ hôi trong cơ thể không tài nào toát ra được.

Cô vén chăn mền lên, lại cảm thấy cả người lạnh toát.

Cả người cô giống như vừa ném vào trong tủ lạnh xong, lại bị ném vào trong lò nướng vậy.

“Thất Thất?”

“Thất Thất. Tỉnh lại đi!”

Giọng nói bên tai, vẫn dễ nghe như vậy. Cô chật vật nâng mí mắt lên, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông nào đó xuất hiện ở trong mắt mình, cô hơi choáng váng: “Anh không đi?”

“Xem ra vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức.” Còn có thể nhận ra anh.

Thất Thất muốn nói thêm gì đó, nhưng cổ họng khô khốc có hơi đau.

Đường Giác bế cô lên, cô mềm nhũn tựa vào trên ngực anh, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người anh cũng cực kỳ nóng.

Mơ mơ màng màng, tay cô xoa xoa ở trên ngực anh theo bản năng. Hô hấp của Đường Giác dần nặng nề, đôi mắt xinh đẹp dần bị phủ kín bởi làn sương mù mông lung: “Thất Thất, em đừng sờ loạn. Em mà chơi ra lửa thì tôi sẽ lại bắt em phụ trách...”

“Nhiệt độ trên người anh nóng...” Thất Thất như không nghe thấy lời của anh, tay từ ngực của anh chuyển lên trên cổ, đôi mi thanh tú hơi cau lại: “Chắc tôi bị anh lây rồi. Nếu như hôm nay anh không tới, thì chắc tôi không sao...”

Đường Giác cười khổ, anh vừa ôm cô đi ra ngoài, vừa dịu dàng nói với cô: “Vậy là do thân thể của em quá yếu, tôi chỉ tùy tiện hôn thôi, mà em đã bệnh thành như vậy?”

“... Đó mà là tùy tiện hôn à?”

Đường Giác không đáp lại cô, anh chỉ sâu đậm liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn lại trong ngực anh, ôm lấy cổ anh.

Nhìn dáng vẻ cô bị bệnh, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, giống như một thiếu nữ nhỏ.

Anh không kiềm được mà nhớ về cô năm 16 tuổi...

Có lẽ...

Chỉ có những lúc mơ mơ màng màng như hôm nay, cô mới có thể kiều kiều mềm nhũn nói chuyện với anh giống như quá khứ vậy.

Đường Giác ôm cô ra khỏi nhà. Cũng may bây giờ là mùa hè, buổi tối cũng không lạnh. Thất Thất mặc đồ ngủ, bị anh ôm, cũng khá ổn.

Nhưng khi gió đêm thổi tới, cô hơi thanh tỉnh, giọng nói khàn khàn, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Anh đưa em đi gặp bác sỹ.”

Thất Thất “À” lên, rồi cô không hỏi gì nữa. Đường Giác ôm cô lên trên xe, lại thuận tay lấy áo khoác ở ghế sau tới, khoác lên trên người cô.

Anh lái xe, chạy thẳng đến Đường môn. Đêm đã rất khuya, cô loáng thoáng nghe được anh đang gọi điện thoại với ai đó, nói gì cô cũng không nghe rõ, cuối cùng, cô nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc ngủ.

Chờ Thất Thất tỉnh lại lần nữa, thì trời đã sáng.

Cô trừng mắt nhìn trần nhà, sau đó mới biết mình đã bị Đường Giác mang về Đường môn. Cô giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã 10 giờ, qua giờ làm việc của cô rồi.

Cô mò tìm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại, nhưng mà, tối hôm qua lúc tới đây, Đường Giác cũng không mang điện thoại di động của cô theo.

Cả người của cô vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, không có chút khí lực nào cả, nhưng cô vẫn là cố chống người ngồi dậy.

“Thất tiểu thư, cô đã tỉnh rồi?”

Vào lúc này, người giúp việc đẩy cửa đi vào.

“... Ừ.” Cô gật đầu.

“Thiếu gia nói là cô cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ anh ấy xem cho thiếu chủ rồi sẽ tới ngay.”

Thất Thất trầm ngâm trong giây lát, hỏi: “Anh ấy còn chưa khỏe sao?”

“Thiếu chủ sao?” Người giúp việc vừa lấy thuốc rót nước cho cô, vừa nói: “Ngày hôm qua, sau khi thiếu chủ mang theo cô trở lại, thì liền ngất đi. Thừa dịp ngài ấy không có ý thức gì, thì thiếu gia đã cho truyền dịch cho ngài ấy, đã khá hơn rồi. Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay phải truyền thêm lần nữa, nhưng tính khí của Thiếu chủ lại nổi lên, làm thế nào cũng không chịu.”

Thất Thất nhận lấy thuốc và nước, cô không lên tiếng. Cô loáng thoáng nhớ ra, tối hôm qua anh cũng sốt rất cao, lại còn phải lái xe lâu như vậy, thì cho dù là người sắt cũng không thể chịu được.

Tuy nhiên, anh là người như vậy, một khi đã cố chấp lên, thì không ai có thể làm gì được anh.

Thất Thất lại nhớ tới chuyện tối hôm qua. Thiếu chút nữa là cô lại...

Cô mím môi, uống thuốc, không muốn nghĩ tới nữa.

“Tôi bị trễ giờ làm rồi, nên tôi không chờ Đường thiếu gia nữa.” Thất Thất buông ly nước xuống, vén chăn lên, đứng dậy. Lúc này, cô mới phát hiện trên người mình còn mặc đồ ngủ ngày hôm qua. Cứ như vậy, còn phải chạy về nhà thay quần áo nữa. Đi tới đi lui như vậy, thì chắc buổi sáng nay không thể tới tòa soạn được rồi.

Cô có hơi nhức đầu.

“Tình trạng sức khỏe của cô còn chưa ổn định, chắc chắn hôm nay còn phải truyền dịch.” Vào lúc này, Đường Tống tiến vào: “Cô xin nghỉ ở công ty đi, buổi sáng còn phải truyền dịch nữa.”

“Bây giờ tôi hết sốt rồi.”

“Ừ. Tuy nhiên, cô chưa khỏi hẳn, virus sẽ còn quay lại, buổi chiều có thể sẽ lại sốt tiếp.”

Quả thật khi sốt rất khó chịu. Mặc dù Thất Thất không muốn tiêm, nhưng mà bị dày vò như hôm qua thì cô cũng không thể nào thích nổi.

Cô đành phải dùng điện thoại bàn trong nhà, gọi điện thoại cho tổng biên tập tạm thời xin nghỉ.

“Cô rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, thì đi đo nhiệt độ cơ thể, rồi kiểm tra tổng thể một lần.”

“Phiền anh rồi.”

“Chuyện nhỏ mà thôi.” Đường Tống căn dặn xong thì đi ra ngoài, trước khi đi, anh lại xoay người: “Đúng rồi. Còn có một việc...”

“Ừm?”

“Anh tôi như vậy, cô có thể khuyên anh ấy hay không?”

Nhắc tới anh, Thất Thất im lặng trong giây lát, cô rủ mi mắt xuống: “Tôi không quen thân với anh ấy lắm, cho nên...”

“...” Đường Tống nghe hiểu lời của cô, anh im lặng.

Hiếm lạ a!

Đường Giác luôn phóng mị lực bất cứ chỗ nào, lần này coi như là hoàn toàn thất bại rồi. Hiếm khi anh ân cần như vậy, lại chỉ có thể đổi lấy một câu không quen.

Đường Tống bắt đầu hơi muốn đồng tình với anh.

“Mặc dù cô cảm thấy cô không quen thân với anh ấy lắm, tuy nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy đối xử với một cô gái như vậy.” Đường Tống nói: “Tối hôm qua cô chỉ thuận miệng nói với anh ấy chuyện cô bị ốm, ấy vậy mà ngay cả mình còn đang phải nằm trên giường để giảm sốt, anh ấy cũng không để ý, còn chạy đến chỗ cô. Lúc anh ấy mang cô trở lại, thì cả khuôn mặt đã tái nhợt đến dọa người, vậy mà còn bắt tôi phải khám cho cô trước. Kết quả, anh ấy lại hôn mê trước.”

Thất Thất để chân trần đứng ở mép giường, giật mình nghe lời của Đường Tống. Từng câu từng chữ, cô đều nghe rõ, trong đầu lặp đi lặp lại dáng vẻ mệt mỏi của Đường Giác tối hôm qua.

Không biết vì sao, trong lòng cô sinh ra cảm giác khác lạ vô hình. Cái cảm giác khác lạ đó, khiến cho trái tim cô khác lạ theo.

Chờ Đường Tống đi ra ngoài, cô đi vào trong phòng tắm lấy nước rửa mặt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái đập vào mặt, nhưng mà, cảm giác buồn bực trong ngực, vẫn chưa tiêu tan.

Tối hôm qua, vì cô bị bệnh, cho nên, anh lái xe cả đêm để đến tìm cô?

Thất Thất nghĩ tới đây, cô kinh ngạc ôm khăn lông đứng một lúc lâu, trái tim trở nên rối bời.

Qua một lúc sau, cô mới lau khô mặt, đi ra khỏi phòng

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️