.
“Bảo bối, thời điểm muốn đàn ông, không cần ủy khuất em dùng thứ này đi nuôi một tên gay không có hứng thú với em, em có thể gọi điện tìm tôi…” Mặc dù anh ôn nhu kêu ‘bảo bối’, nhưng mỗi một chữ đều lộ ra sỉ nhục và giễu cợt nồng đậm: “Em đói khát đi nữa, tôi cũng có thể thỏa mãn em thật tốt. Hay là… lần trước, ngón tay của tôi vẫn chưa đủ làm em thỏa mãn, cho nên, muốn càng nhiều?”
Thất Thất không mặt dày như anh, nghe anh sỉ nhục, xấu hổ, mặt đỏ rần. Hốc mắt cô nổi lên một tầng sương mù ủy khuất, tố cáo trừng anh. Không nói gì, chỉ dùng lực đẩy anh, muốn thoát khỏi ràng buộc của anh.
Người đàn ông này, vĩnh viễn là chúa tể của vận mệnh người khác, có thói quen từ trên cao nhìn xuống bất kỳ ai. Cho nên, trong thế giới của anh, kẻ yếu như cô không thể nói hai chữ ‘tôn trọng’.
Nhưng lực đẩy của cô, đối với Đường Giác mà nói, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại càng kích thích lửa giận của anh, một tay anh giữ hai tay cô, ngăn cản tất cả động tác của cô. Sau đó, cắn lên môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Thất Thất đau đến cau mày, tính cách rắn rỏi lại bốc lên, cô tức giận, học theo anh, cắn môi anh. Anh bị cắn đau, lui ra, lau môi dưới, tà khí hừ cười: “Thì ra Thất Thất của chúng ta vẫn mang răng thỏ…”
“Đường tiên sinh, mời anh rời khỏi nhà tôi, nơi này không hoan nghênh anh…” Thất Thất cũng nổi giận, giọng nặng nề: “Cho dù tôi thật sự thiếu đàn ông, tôi cũng phải tìm Mạc Tuân… Cho dù Mạc Tuân không thích tôi, tôi tìm người khác, tôi cũng không cần tìm anh…”
Những lời này, từng chữ từng chữ kích thích Đường Giác.
Cô vốn cho là anh sẽ giận tím mặt, nhưng không ngờ, anh lại cười lên.
“Thất Thất, lần trước thời gian và địa điểm đều không đúng, cho nên tôi tạm thời bỏ qua cho em. Nhưng lần này…” Một tay anh nắm hai tay cô, một tay thông thạo cởi từng nút áo ngủ của cô. Ngón tay dài cám dỗ nhẹ nhàng lướt trên da thịt cô, cảm nhận cô run sợ, anh cười nhìn cô, ánh mắt mê người: “Tối nay, ngay tại nhà tân hôn của em và Mạc Tuân, tôi sẽ thỏa mãn em thật tốt… Mong đợi không?”
“… Không, tôi không muốn.” Thất Thất ra sức lắc đầu, mắt đầy vẻ kinh hoàng. Muốn giãy giụa, nhưng hai tay đều bị anh giữ chặt lấy.
Đường Giác sao có thể nghe theo cô?
Nụ cười trên mặt, nhất thời thu lại. Cánh tay dài dùng sức ôm cô từ trên bàn lên. Sau đó, trực tiếp ép cô dựa vào hình cưới trên tường, không cho cô không gian giãy giụa, một tay kéo quần ngủ cô xuống.
“Đừng như vậy…” Thất Thất dùng hết toàn lực giãy giụa, hai chân mơ hồ run rẩy.
“Đường Giác, anh không thể đối với tôi như vậy…” Trong lời nói tố cáo của cô, mang theo nức nở.
Lúc bình phong che chở cuối cùng bị anh cởi ra, Thất Thất run dữ dội hơn. Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, nước mắt giọt lớn giọt lớn rơi xuống.
Nước mắt nóng bỏng kia rơi vào trên tay Đường Giác, anh ngẩn ra, động tác dừng lại. Ngực nổi lên đau đớn khó chịu.
Thất Thất đỏ mắt, vì dùng sức quá mức, ngón tay gần như muốn đâm vào trong thịt anh. Thân thể cô vốn mơ hồ khó chịu, bây giờ lửa nóng xâm nhập, cô càng không thoải mái. Hai chân như nhũn ra, như bước trên mây. Cuối cùng, trực tiếp tái nhợt nghiêng mặt mềm nhũn nằm trong khuỷu tay anh. Tất cả nước mắt đều trở nên mơ hồ.
“Thất Thất?” Đường Giác nhận ra cô không đúng, ôm cô vào ngực.
Thất Thất co người, muốn tránh. Nhưng yếu ớt như vậy, sao có thể lẫn tránh, chỉ ủy khuất khóc đẩy anh.
Đường Giác biết cô hận mình, ngực cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn dùng sức ôm chặt lấy cô.
Vén sợi tóc trên trán cô, úp tay lên trán cô.
Nhiệt độ cao kinh người làm sắc mặt anh biến đổi. Một giây sau, không chút do dự ôm lấy cô, sãi bước đi vào phòng ngủ của cô.
“Đường Giác, anh thả tôi xuống…” Cô sợ, không biết anh ôm mình vào phòng ngủ là muốn làm gì.
“Đừng lộn xộn!” Mặt Đường Giác căng thẳng, vào phòng ngủ trực tiếp đặt cô lên giường. Thất Thất vừa uất ức vừa sợ hãi, anh vừa buông tay, cô liền nắm chăn quấn lấy thân thể đang run rẩy của mình.
Cô núp dưới chăn, thút thít sửa sang quần áo bị anh cởi bừa bộn.
Cuối cùng…
Mặt khuất nhục vùi vào gối.
Nước mắt làm ướt áo gối.
… … …
Đường Giác tìm thuốc. Tìm từ trên bàn sách của cô đến đầu giường.
Kéo ngăn kéo ra, rốt cuộc thấy thuốc hạ sốt. Lấy ra, động tác hơi dừng lại. Bên cạnh thuốc hạ sốt chính thuốc trị vết thương lần trước anh mua cho cô. Ngay cả tên thuốc cũng ở phía trên, anh vừa nhìn liền nhận ra.
Không phải cô nói đã ném rồi sao?
Đáy lòng Đường Giác chập chờn, rũ mắt nhìn bóng người cô căng thẳng đưa lưng về phía anh, ánh mắt sâu thẳm. Không nói gì, mở cửa phòng ngủ, vào bếp rót nước.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh lấy ra nhìn, là Đường Tống.
“Tại sao còn chưa ngủ?”
“Anh sốt đến vậy còn đi đâu?”
Đường Giác cũng không gạt anh ta: “Chỗ Thất Thất.”
“Em đã đoán được. Vậy em mặc kệ anh, có vài người, so với thuốc còn hiệu quả hơn. Nhưng ngày mai nếu anh vẫn chưa khỏe lại, thật sự không thể nhịn nữa.”
Đường Giác không lên tiếng, chỉ ‘ừ’ một tiếng. Đường Tống nghe ra không đúng, hỏi: “Không sao chứ?”
“Cúp.” Đường Giác không nói nhiều lời, yên lặng vài giây, cúp điện thoại.
Đường Giác yên lặng đứng trong bếp hồi lâu, tất cả trong đầu là dáng vẻ cô sợ hãi tan nát cõi lòng vừa rồi. Trên khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc của anh dần dần tràn ra một tầng bóng đen mơ hồ, mang theo nhàn nhạt mất mát.
Đường Giác anh, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người vây quanh. Xưa nay muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Đây là lần đầu tiên, ở trước mặt một người, anh cảm thấy thất bại.
Anh được người khác vây quanh, ở trong mắt Thất Thất, chẳng đáng là gì.
Gần đây anh đang suy nghĩ, nếu như có thể lựa chọn, có thể trở lại quá khứ, 12 năm trước trong chuyện đối đãi Thất Hoành, anh hiện tại sẽ làm gì?
Đáng tiếc, trên thế giới, không có nếu như.
Đường Giác rót nước, đi vào phòng ngủ. Trên giường, Thất Thất nhắm mắt nằm đó, trong yên ổn như vậy. Nhưng hai tay cứng đờ ngoài chăn đã bán đứng ưu tư thời khắc này của cô.
“Uống thuốc rồi tiếp tục ngủ.” Đường Giác đặt ly nước trên đầu giường, lại lấy hai viên thuốc hạ sốt.
Thất Thất không động.
“Muốn tôi đút sao?” Anh ngồi xuống mép giường.
Lông mi cô run lên.
Đường Giác cúi đầu, hai tay tách ra chống hai bên cô. Thanh âm nhẹ đi mấy phần: “Thất Thất, tôi đút em cái gì, cho đến nay đều dùng miệng. Em muốn thử sao?”
Đúng như dự đoán, anh vừa dứt lời, cô liền mở mắt ra.
Hơi nước trong mắt chưa tản đi hoàn toàn. Ánh mắt nhìn anh lộ ra cảnh giác và kiêng kỵ. Giống như anh là một dã thú thuần chất.