Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 32: Trừng phạt (2)

Chương Trước Chương Tiếp

.

Thất Thất cả kinh, không biết cái anh gọi là tự gánh lấy hậu quả sẽ là hậu quả gì. Hay là nói, hậu quả cô có thể tiếp nhận hay không.

Cô theo bản năng trốn tránh, không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này.

Chỉ nhận lấy ly nước từ tay anh, nhìn anh: “Đường tiên sinh, mời anh về, đã trễ như vậy, tôi không giữ anh.”

Cô gái nhỏ này, từ lúc anh còn chưa vào cửa đã bắt đầu đuổi anh! Đường Giác anh từng bị đuổi như vậy lúc nào?

Ánh mắt Đường Giác ảm đạm, không động, bỗng nhiên nắm cổ tay cô. Cô cảnh giác muốn rút ra, người theo bản năng lui về sau.

Anh liền tiến tới một bước, cô bị ép dựa vào vách tường. Đường Giác rất cao, bóng mờ bao phủ xuống, Thất Thất chỉ cảm thấy bị áp bách rất nặng.

Cô hít sâu một hơi, một tay cầm chặt ly, một tay muốn đẩy anh ra. Nhưng một giây sau, anh đột nhiên giơ tay lên, bàn tay đặt lên trán cô.

Thất Thất ngẩn ra.

Chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh nóng như lửa.

Cả người cô cũng nóng tới cực điểm.

“Có phải em vẫn chưa hạ sốt không?” Anh hỏi.

Trong lòng Thất Thất hơi loạn, lông mi cũng run dữ hội: “…Ừ, có thể.”

“Chưa ăn tối?”

Thất Thất không hiểu ngước mắt: “… Sao anh biết?”

Anh biết chuyện cô bị sốt cao, không kỳ quái, dẫu sao hôm nay gặp Đường Tống trong bệnh viện.

Nhưng mà…

“Cú điện thoại vừa rồi, em cho là ai gọi?” Anh nheo mắt.

“Điện thoại?” Thất Thất lầm bầm hai chữ, rốt cuộc hiểu rõ: “Cho nên vừa rồi người nói chuyện điện thoại với tôi chính là anh?”

Tay Đường Giác ở trên trán cô dời đi, đầu ngón tay mang theo nguy hiểm rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn vì sốt cao mà hơi đỏ ửng của cô: “Bảo bối, nói thử xem, em nghĩ tôi là ai?”

“…”

Thất Thất mím môi không nói. Cô cảm thấy nếu mình nói là Mạc Tuân, người đàn ông này nhất định sẽ tức giận.

Cô từng thấy dáng vẻ anh nổi giận, lần trước còn bị anh kéo vào xe, suýt chút nữa bị…

Thất Thất không muốn trêu chọc anh, chỉ kéo tay anh từ trên mặt mình xuống: “Tôi… không thoải mái, muốn ngủ… Nếu anh có chuyện gì, chờ ngày mai lại nói đi.”

“Ừ, nhiệt kế ở đâu?”

“Hả?” Xảy ra vấn đề bất ngờ, làm Thất Thất không hiểu.

“Có thể ngủ, nhưng trước khi đi ngủ phải đo nhiệt độ.”

Đường Giác nói xong, lui về sau một bước. Thất Thất sững sờ nhìn anh, anh mấp máy đôi môi xinh đẹp: “Còn không đi lấy?”

“…”

Thất Thất tìm nhiệt kế trong hộp thuốc. Cả quá trình, thật ra trong đầu có chút mơ hồ. Đường Giác vì cú điện thoại kia với cô mà cố ý chạy từ Đường môn đến đây?

Chỗ cô ở và Đường môn hoàn toàn không cùng một khu, đi cầu vượt cũng phải hơn một tiếng.

Anh bệnh đến vậy, nửa đêm còn lái xe hơn một tiếng đến đây, thật ra vô cùng cực khổ. Còn cô hiện tại, ngay cả đứng một lúc cũng cảm thấy lâng lâng, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Thất Thất phát hiện mình hoàn toàn không suy đoán được tâm tư của Đường Giác, anh chỉ muốn một lòng khiến cô cam tâm tình nguyện ngạ vào trong tay anh? Loại trò chơi này, anh thật sự thích đến mức này sao? Nếu quả thật là vậy, anh chính là thợ săn trời sinh…

“Đang nghĩ gì?”

Cô đang ôm hộp thuốc, ngồi chồm hổm dưới đất suy nghĩ lung tung, bóng người Đường Giác từ sau lấn át tới. Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai cô.

Thất Thất nhìn anh, không biêt tại sao không dám đối mặt với anh. Chỉ lắc đầu, lấy nhiệt kế, sau khi khử trùng đơn giản, ngậm vào miệng mình. Cô không nói gì, cũng không để ý Đường Giác, yên lặng đi tới sofa ngồi xuống.

Lại cảm thấy rất không được tự nhiên, lấy cái gối ôm vào trong ngực, cuộn mình lại, nhắm mắt, dáng vẻ nghỉ ngơi.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại cực kỳ lớn mạnh của người đàn ông khác trong nhà. Cô cảm giác được, hình như người đàn ông đi vào phòng ăn. Anh đi vào phòng ăn làm gì?

Thất Thất tò mò, nhưng không dám mở mắt.

Sau đó…

Một phút sau, nghe một thanh âm không thể lạnh hơn vang lên trong phòng ăn.

“Thất Thất, em vào đây!”

Chỉ có năm chữ đơn giản.

Nhưng mỗi một chữ đều cắn rất nặng.

Thất Thất ngồi trên sofa, thậm chí có thể tưởng tượng ra lửa giận anh bắn tán loạn, hai mắt tràn đầy uy hiếp.

Chẳng qua là…

Cô lại chọc anh?

“Tôi đếm đến ba, em vào đây, đừng để tôi đi ra bắt em.” Giọng anh đặc biệt lạnh.

Thất Thất cau mày, cuối cùng, bất đắc dĩ buông gối, từ trên sofa đứng lên đi vào phòng ăn.

Đường Giác đứng ở cạnh bàn ăn.

Từ góc độ của cô nhìn qua, chỉ có thể nhìn được một bên mặt căng thẳng thật chặt của anh. Anh sao thế?

Ánh mắt lạnh như băng của Đường Giác quét qua mặt cô.

Ngón tay dài chỉ đồ ăn trên bàn, khóe môi lạnh lùng trào phúng: “Đây là cái gì?”

Thất Thất nhìn theo tay anh chỉ, nhất thời trầm mặc.

Đó chính là canh canh thịt trâu mẹ Mạc làm…

“Mình làm cũng không nhận ra?” Đáy mắt Đường Giác đều là băng. Anh vốn muốn nhìn xem cuộc sống bình thường của người phụ nữ này và Mạc Tuân thế nào, không nghĩ tới…

A~

Đúng là ngạc nhiên mừng rỡ.

“Chính là… Anh biết đó.” Thất Thất rút nhiệt kế trong miệng ra, sao cũng không nói ra hai chữ ‘canh thịt trâu’.

Nhưng Đường Giác tức giận cái gì? Cô không nghĩ ra.

Cô vừa dứt lời, một giây sau, cảm thấy người bay lên trời.

Cô bị Đường Giác ôm lên, trực tiếp ôm lên bàn ăn. Vì lửa giận, bàn tay anh vẫn giữ mông cô. Thất Thất kinh ngạc, theo bản năng muốn trượt xuống, nhưng chân dài của anh không nói lời nào đè lại hai đầu gối cô, thân hình cao ngất tràn đầy tính xâm lược đứng giữa hai chân cô. Ép sát cô mà chất vấn: “Bây giờ em đã đói khát đến vậy?”

“Anh… Anh nói gì?”

Đường Giác thật sự nổi giận, hơn nữa, lửa giận không nhỏ. Bàn tay trực tiếp thăm dò vào áo ngủ của cô, đẩy ra lớp che đậy chia, giữ ngực cô.

Ngón tay dài của anh rất nóng.

Lại rất có lực.

Đặt trên ngực cô, cô chợt cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua.

Loại cảm giác đó, xa lạ khiến người ta sợ hãi.

Thất Thất thật sự bị giật mình, mặt nhỏ đỏ lên, chân tay luống cuống, chờ phục hồi tinh thần lại, phải đẩy tay anh ra, nhưng anh chẳng những không buông tay, còn càn rỡ tăng lực, hung hăng trừng phạt mà xoa bóp cô.

Thất Thất khẽ ngâm một tiếng, chỉ cảm thấy nơi đó bị anh nắm trong tay, sưng lên đến khó chịu, thân thể cũng trở nên rất kỳ quái.

“Đường Giác, anh không thể như vậy…” Cô thở hổn hển. Rút lui muốn tránh, nhưng không tránh thoát.

“Không thể như vậy, hay thật ra đang mong đợi tôi như vậy?” Anh cao cao tại thượng không thèm chú ý đến cô, môi kề sát môi cô, không chạm vào, giống như tán tỉnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️