Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 31: Trừng phạt (1)

Chương Trước Chương Tiếp

.

“…Ừ. Hơi khó chịu…” Thất Thất không tỉnh táo lầu bầu. Thanh âm mềm nhũn, giọng mũi, giống như có chút nũng nịu.

Người nghe bên kia, cảm giác lòng cũng mềm nhũn theo. Chỉ hỏi: “Uống thuốc chưa?”

Giọng nói ôn nhu rất nhiều.

“Rồi.”

“Sốt tới bao nhiêu độ?”

“…Không biết. Em ngủ rất sớm, không đo.”

“Không ăn tối?”

“…Ừ.”

“Một mình em?”

“Đúng vậy.” Thanh âm cô nhẹ bỗng, càng ngày càng nhẹ.

Sau một hồi, cô trở mình, nhắm hai mắt: “Em khó chịu, không nói với anh… Muốn ngủ…”

“Em…”

Người bên kia còn muốn nói điều gì, cô đã cúp điện thoại. Kéo chăn che đầu, ngủ tiếp. Nhưng cả người vẫn vô cùng đau nhức.

Đường môn.

Trong phòng.

Đường Giác ngây người nhìn điện thoại, giọng mũi đáng yêu của cô vận lẩn quẩn bên tai, còn có thanh âm mềm nhũn như đang nũng nịu…

Lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Một giây sau, anh vén chăn lên đứng dậy.

“Thiếu chủ, ngài vẫn chưa hạ sốt.” Người giúp việc thấy anh đứng dậy, lập tức nói.

Anh lấy túi nước đá trên đầu xuống, ném qua một bên: “Lấy bộ quần áo đến. Sẵn tiện cho người chuẩn bị xe.”

“Bây giờ ngài muốn đi ra ngoài?”

“Ừ.”

“Nhưng ngài đang sốt. Đường thiếu gia nói…”

“Đi chuẩn bị.” Đường Giác không có tâm tình, ngắt lời đối phương, cởi áo ngủ ra.

Mặc dù đã ở Đường môn thời gian dài, nhưng đối mặt với người đàn ông xinh đẹp này đang cởi quần áo, người giúp việc vẫn tim đập rộn lên, đỏ mặt xoay người vào phòng thay quần áo.

Đúng là chảy máu mũi~

Thất Thất mơ mơ màng màng nghe chuông cửa, chỉ cho là đang nằm mơ. Thanh âm nhiễu người kia vẫn không kết thúc, cô cũng không phân rõ rốt cuộc là đang mơ hay thực tế, mơ màng từ trên giường bò dậy.

Người lảo đảo.

Thần trí mê man.

Cô cũng không khoác áo khoác, mặt đồ ngủ đơn bạc đi mở cửa.

Một chớp mắt mở cửa ra, thấy người đàn ông trước mặt, cô bối rối. Sau đó, lầm bầm: “Đúng là đang nằm mơ…”

Hơn nữa, là ác mộng.

Gần đây bị Đường Giác dây dưa quá lâu, cho nên ngay cả trong mộng cũng là anh.

Đây thật sự là một chuyện hỏng bét.

Mi tâm đẹp mắt của Thất Thất cau lại, lần nữa đóng cửa lại. Nhưng tay của người đàn ông chống trên cửa, ngăn động tác của cô, trong mắt anh đầy mong đợi: “Em nằm mơ thấy tôi?”

“Ừ… ác mộng như bây giờ…” Thất Thất đẩy tay anh, lầm bầm: “Tôi phải ngủ, anh đừng tới ồn ào tôi.”

“…” Nụ cười đẹp mắt trên mặt Đường Giác cứng đờ.

Sau đó, dùng sức đẩy cửa, anh tiến vào, lại nặng nề đóng cửa.

“Mặc kệ anh.” Thất Thất có chút buồn bực. Bình thường cô đấu không lại anh, không có cách gì với anh, bây giờ ở trong mộng, cũng không có cách gì với anh: “Tự anh chơi đi, tôi tiếp tục đi ngủ.”

Đường Giác ngay cả giày cũng không cởi, nghênh ngang tiến vào.

Chân dài chéo nhau, ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Chỉ thấy cô mơ mơ màng màng, híp mắt trở về phòng ngủ.

Nhưng mà…

Một phút sau…

Thất Thất vừa kéo cao chăn chuẩn bị ngủ, lại thò đầu ra.

Ý thức được cái gì không đúng, cả người nhất thời tỉnh táo hơn phân nửa.

Vừa rồi… không giống đang nằm mơ. Là Đường Giác thật sao? Nhưng mà… hơn nửa đêm, sao anh xuất hiện ở chỗ này?

Thất Thất một đầu nghi vấn, lấy điện thoại dưới gối ra nhìn, đã hơn 12 giờ.

Hai phút sau.

Cửa phòng ngủ vừa đóng lại được mở ra từ bên trong.

Thất Thất mở ra một kẽ hở nhỏ, xuyên qua kẽ hở nhỏ đó nhìn ra bên ngoài. Đúng như dự đoán, người nghênh ngang ngồi trên sofa, không phải Đường Giác, còn có ai?

Thất Thất ảo não cắn môi.

Tại sao mình không cẩn thận như vậy chứ? Lại không nhìn mắt mèo (lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài) trước, cho một con chó sói đuôi to vào nhà. Cái gọi là mời thần dễ dàng tiễn thần khó khăn, bây giờ cô muốn đuổi Đường Giác đi, tuyệt đối không thể nào.

Nhưng nửa đêm, anh đến làm gì? Hơn nữa, đây là nhà tân hôn của cô và Mạc Tuân.

Thất Thất một bụng nghi vấn.

“Cách đãi khách của em chính là một mực ở trong nhìn lén khách?” Đường Giác mở miệng. Hơi nghiêng mặt, từ kẽ hở nhỏ bé kia nhìn cô.

Bên ngoài, ánh đèn sáng chói.

Anh chỉ mặc áo trắng trùm đầu và quần dài màu xanh da trời, gấu quần thoáng vén lên một ít, lộ ra mắt cá chân tinh xảo. Trang phục rất đơn giản nhưng mặc trên người đàn ông này, có vẻ đẹp hoàn mỹ.

Nhưng Thất Thất nhìn ra được, anh vẫn còn bệnh giống cô.

Mệt mỏi trên mặt rất rõ ràng, hơi đỏ ửng.

Nếu đã bệnh đến vậy, tại sao không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, còn chạy đến chỗ cô?

“Tôi khát. Rót cho tôi ly nước.” Đường Giác nhíu mày, lười nhát mở miệng: “Lúc em ở chỗ tôi, em cũng không bị khát.”

Thất Thất đành phải nói: “Nhưng tôi không đến chỗ anh 12 giờ.”

Cho dù có làm khách cũng không như anh.

Đường Giác lười nhát cười một tiếng, khẽ nhếch đôi môi mê người: “Hơn nửa đêm, em định tính sổ với tôi?”

“…” Cô rất muốn, nhưng tinh thần không tốt như vậy.

Thất Thất đi ngang qua trước mặt anh, đi vào bếp rót nước. Đường Giác giương mắt nhìn bóng lưng của cô, cô mặc đồ ngủ, trông rất nhỏ bé mát mẽ.

Lộ ra cánh tay trắng như tuyết và bắp chân vô cùng đẹp mắt. Mang dép lộ ra mắt cá chân, rất khả ái.

Đường Giác nhìn một lát, mi tâm đẹp mắt nhíu lại.

Bình thường cô ở trước mặt Mạc Tuân, cũng mặc như vậy? Cô có biết bộ dáng này đường cong cơ thể rất rõ ràng không?

Thất Thất rót nước, từ bếp đi ra. Không thấy ai ngồi trên sofa, chỉ có chìa khóe xe CF98 của anh ném ở một bên.

“Đường Giác?” Thất Thất kêu anh, thanh âm cô hơi khàn khàn.

“Đây.”

Lúc này cô mới phát hiện anh ở hành lang. Hình như đang đi tham quan nhà tân hôn của cô và Mạc Tuân. Giờ phút này, anh đứng trước hình cưới, dung nhan anh tuấn dưới ánh đèn lờ mờ, khó mà phân biệt rõ ưu tư.

“Nước.” Thất Thất đưa nước.

Anh không nhận, nhìn hình cưới trên tường, hỏi: “Hai người khi nào ly dị?”

“…” Thất Thất không có ý định tiếp lời anh: “Đường tiên sinh, có thể hỏi tối nay anh đến đây làm gì không?”

“Em còn 10 ngày.”

“… Tôi đã nói, tôi không có ý định ly dị với anh ấy.” Cho nên, anh đến đây vì muốn thúc giục cô ly dị?

“Tôi cũng đã nói, tự gánh lấy hậu quả.” Đường Giác cầm ly nước, ưu nhã uống một hớp. Trong giọng nói lộ ra khiêu khích nguy hiểm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️