Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 30: Giở trò lưu manh là nghề giỏi nhất của anh (4)

Chương Trước Chương Tiếp

.

Thất Thất nhìn một màn này, không khỏi cảm thán. Nếu Mạc Tuân không phải gay, thích phụ nữ mà nói, kết hôn với anh ta thật sự là chuyện tốt. Vướng mắc giữa Đường Giác và Mạc Tuân, cô thà chọn người sau. Ít nhất người sau không giống như Đường Giác làm cho cô cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng mà Mạc Tuân lại không phải như thế.

“Nghĩ cái gì mà ngẩn người như vậy?” Mạc Tuân quơ tay trước mặt cô.

“Nghĩ... kết hôn với anh thật là tốt.”

Mạc Tuân ngẩn ra, đôi mắt thâm sâu sau đó cười ngây ngô.

Thất Thất đứng lên dùng muôi xúc canh. Đến bát thứ ba thì Ngô Tụng Linh ra ngoài, nhanh chóng ngăn lại: “Hai bát thôi, hai bát này là được rồi. Đây là dành cho người trẻ tuổi các con uống, mẹ không uống.”

“Không sao ạ, nhiều như vậy hai chúng con uống không hết.” Thất Thất muốn tiếp tục múc.

Mạc Tuân cầm cái muôi trên tay cô, để cái bát trước mặt bà, nói với Thất Thất: “Em đừng hành mẹ, mẹ lớn tuổi sao có thể chịu đựng được canh đại bổ này.”

Ngô Tụng Linh đánh vào tay Mạc Tuân một cái: “Ai lớn tuổi hả?”

“Chẳng lẽ bây giờ ba con còn được sao?”

“...” Ngô Tụng Linh tức giận hung hăng nhéo Mạc Tuân tuân. Thất Thất nghe mà mờ mịt. Mạc Tuân ngược lại không che giấu chỉ vào hai bát canh lớn: “Mẹ nấu canh thịt trâu, và gà ác, là bổ âm bổ dương cho hai chúng ta.”

Thịt trâu...

Thất Thất đang muốn uống canh thì nhất thời không dám uống, sắc mặt khó xử.

“Uống đi, không có chuyện gì đâu, các con còn trẻ, uống nhiều một chút. Hai người các con, tranh thủ sớm sinh một đứa cháu cho mẹ.” Rốt cuộc Ngô Tụng Linh cũng nói ra mục đích. Thất Thất ngẩn ra, liếc nhìn với Mạc Tuân, hai người không hẹn mà cúi đầu chột dạ.

Ngô Tụng Linh thấy hai người bọn họ như vậy, áy náy: “Thật a mẹ cũng không muốn giục các con, nhưng mà... con cũng biết thân thể ba Mạc Tuân không tốt. Ông ấy chịu không nổi mấy năm nữa. Hiện tại ngày ngày trông mong các con sinh cháu cho ông ấy.”

“Mẹ, chuyện như vậy thuận theo tự nhiên đi.” Mạc Tuân trấn an.

Ngô Tụng Linh đỏ mắt: “Thuận theo tự nhiên nhưng bệnh của ba con có thể thuận theo tự nhiên à?”

Bà nói xong liền khóc nức nở.

Thất Thất không đành lòng nhìn, xoay người rút khăn giấy. Cuối cùng không muốn uổng phí tâm tư người lớn, Thất Thất uống canh gà, Mạc Tuân uống canh thịt trâu.

Ngô Tụng Linh cực kì vui mừng: “Sau này mỗi ngày mẹ đều tới nấu ăn cho các con.”

Mạc Tuân thống khổ kêu lên: “Mẹ, thân thể này của con trai mẹ không chịu đựng được mẹ lăn qua lăn lại như vậy, cầu xin mẹ một tuần một lần có được không?”

Ngô Tụng Linh hừ một tiếng: “Một tuần thì một tuần.”

Buổi chiều.

Mạc Tuân tiễn Ngô Tụng Linh rời đi.

Sau khi trở về nhà thu dọn hành lý vừa chuẩn bị tiếp tục đi công tác, Thất Thất ở bên cạnh giúp anh ta thu dọn đồ, sạc điền thoại.

Mạc Tuân vẫn dặn dò cô ở nhà đẩểý, phải cẩn thận hơn. Cô đồng ý, nhớ tới lời khuyên hôm nay của mẹ Mạc, liền hỏi anh ta: “Chuyện đứa bé anh định làm thế nào?”

“Còn có thể làm thế nào đây?”

“Thân thể ba anh không tốt, muốn có đứa bé cũng có thể hiểu.” Thất Thất nhìn Mạc Tuân: “Anh kết hôn để dỗ ông bà vui vẻ, nếu không nghĩ cách mang thai để dỗ ông bà.”

Mạc Tuân nhìn cô: “Em sinh cho anh sao?”

Thất Thất lấy gối đầu ném anh ta: “Anh nghĩ sao, em biết bên ngoài có kiểu mang thai hộ, anh tìm một người cũng không tệ.”

“Nói thật nhẹ nhàng, bụng em không lớn anh lại có con, ba mẹ không đánh chết anh là không được.”

Thất Thất than thở, đưa chủ ý mù quáng cho anh ta.

Thất Thất tiễn Mạc Tuân đi rồi, một mình cô ngồi ở nhà xem tivi. Trong đầu vô tình hữu ý nhớ tới người nào đó, làm cho cô cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Cô ngước mắt nhìn lịch treo tường, mới nhớ tới kết hôn với Mạc Tuân gần 20 ngày rồi.

Cách khoảng thời gian Đường Giác nói chỉ còn lại 10 ngày....

Cô và Mạc Tuân có hiệp nghị tự nhiên không thể ly hôn, nhưng mà nếu cô không ly hôn thì Đường Giác sẽ làm cái gì đây?

Cô không dám nghĩ tới thủ đoạn của anh ta, dù là dày vò hay là tàn khốc thì anh ta đều có thể làm ra.

Thất Thất cảm thấy lồng ngực phiền muộn, không muốn nghĩ tới nữa.

Nửa đêm một mình ngủ trên giường, đợi đến hôm sau tỉnh lại phát hiện mũi bị ngẹt, đầu nóng vô cùng, sốt rồi.

Cái này....

Qủa nhiên ứng với lời Đường Tống nói ngày hôm qua sao? Đường Giác hôn cô, lại truyền vi rút cảm mạo cho cô rồi hả?

Thất Thất có chút bất đắc dĩ, kéo thân thể nặng nề đi xuống phòng bếp rót nước cho mình, yết hầu đau vô cùng.

Bữa sáng không làm nữa, thay quần áo liền ra ven đường mua bữa sáng, cầm camera đến tòa soạn. Cho tới trước vẫn chưa lấy lại tinh thần, buổi chiều chống không được đành đi bệnh viện.

Lo lắng nhìn bác sĩ, bác sĩ đang cầm chai lọ, tám năm trước Thất Thất ở trong bệnh viện sợ tiêm, cho nên lúc này không chịu tiêm, cuối cùng chỉ mua thuốc uống.

Đứng trước cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, không nghĩ tới gặp Đường Tống mặc áo blouse. Nơi này là bệnh viện của Dạ Kiêu, gần đây anh ta vẫn còn ở nơi này, kiêm chức. Nhưng anh ta không nghĩ tới sẽ gặp Thất Thất.

“Sao lại là cô?” Đường Tống ngoài ý muốn thấy cô.

Thất Thất lắc lắc thuốc trong tay, Hiện tại Thất Ngữ đang làm y tá ở đây cho nên cô chọn bệnh viện này đầu tiên.

Đường Tống hiểu ra: “Thật sự bị anh tôi lây bệnh hả?”

“Ừ...” Cô nói chuyện, âm thanh đầy giọng mũi.

“Bệnh anh tôi rất nặng, hiện tại vẫn còn chưa khỏe.”

Còn chưa khỏe sao?

Thất Thất nhìn Đường Tống, trầm ngâm một lúc không nhịn được nói: “Ngày hôm qua đã tiêm chưa?”

“Không.” Đường Tống lắc đầu: “Không chịu tiêm, tôi và Giản Khanh nói đến gãy lưỡi, sáng này tôi mới đo nhiệt độ cho anh ấy, 38 độ rưỡi, buổi tối có thể còn lên nữa. Cô thì sao, thế nào rồi?”

Đường Tống nói xong cầm bệnh án của cô.

Lại nhìn cô: “Có tiêm không?”

“Không đâu.” Cô lắc đầu.

“Cô cũng sợ tiêm sao?”

Thất Thất im lặng không nói lời nào.

Đường Tống lắc đầu, trả bệnh án cho cô: “Hai người đúng là tuyệt phối.”

Đối với hai chữ tuyệt phối này Thất Thất không tán thành. nhưng mà cô không nói gì, chỉ tạm biệt Đường Tống, Đường Tống dặn cô: “Nếu tối nay uống thuốc mà vẫn sốt thì ngày mai tới bệnh viện tiêm đi.”

“Ừ.”

Thất Thất về nhà cơm cũng chưa ăn, chỉ uống thuốc rồi ngủ mất. Cả người chẳng còn chút sức lực nào.

Nửa đêm mơ mơ màng màng bị tiếng điện thoại đánh thức. Cô không mở mắt, chỉ cầm điện thoại đặt lên tai, nghe máy.

“Alô.”

Là âm thanh của người đàn ông.

Cô tưởng là Mạc Tuân: “Anh tới rồi sao?”

“Hả?” Cô không nói gì nữa.

Sau đó bên kia vang lên: “Bệnh nặng lắm sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)