.
“Cho nên..?”
“Cô đừng về vội, vào giúp tôi khuyên anh tôi một chút, đã tới 40 độ rồi.”
“Tôi khuyên thì có ích gì?” Lái nói cô có tư cách gì mà khuyên? Không phải Ôn Tâm đã vào rồi sao?
“Chỉ có cô mới khuyên dược, tôi nghe Giản Khanh nói lần trước cô bảo anh ấy không giết người, anh ấy cũng thu tay lại. Nhất định sẽ nghe lời cô.”
“Tôi không đi, tôi tin các anh có thể khuyên được.”
“Vậy cô đánh giá cao chúng tôi rồi.” Đường Tống nói: “Đường Giác ngang ngược như sắt thép vậy. Nếu chúng tôi có cách cũng không để anh ấy sốt đến hiện tại.”
Thất Thất nắm di động đứng ngoài cửa, trầm ngâm một lúc cuối cùng chỉ có thể bất lực. Lấy lý do xe đã tới liền tắt máy.
Đường Tống nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng kêu rên hộ anh mình. Thảm rồi, phòng thí nghiệm của anh ta không còn, ngay cả phòng ngủ cũng không còn rồi.
Nghĩ vậy, có chút phiền não gầm lên: “Anh, anh quá không có mị lực rồi, cô ấy căn bản mặc kệ sống chết của anh rồi, căn bản không muốn trở lại.”
Đường Giác không biết Đường Tống dùng cách gì, nhưng dưới lầu còn đang mong chờ anh ta, nghe thế, sắc mặt tối sầm lại.
Ném chăn mỏng trên người xuống, căng mặt lên lầu.
“Thiếu chủ, có khách tới.”
Lúc này quản gia từ bên ngoài tiến vào, Đường Giác dừng chân, là cô quay trở lại sao?
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo....
Nhìn thấy bóng dáng kia, khiến cho ánh mắt anh thâm sâu.
“Sao lại là cô?”
“Anh đang đợi ai sao?” Ôn Tâm bị hỏi cho nên không hiểu.
Đường Giác lắc đầu: “Không có, sao cô tới đây?”
“Hai ngày này em vẫn gọi điện thoại tới nhưng anh không nghe cho nên ... tìm Giản Khanh, Giản Khanh nói anh bị bệnh. Em lo lắng cho nên muốn qua xem.”
Đường Giác rất muốn đá văng Giản Khanh ra ngoài.
“Nhìn cũng nhìn rồi, về đi.” Đường Giác lười biếng, thái độ không hề gợn sóng.
Xoay người chuẩn bị lên lầu, Ôn Tâm đuổi theo: “Em lên lầu cùng anh.”
Thất Thất đứng ở ngoài cửa.
Gọi một chiếc taxi, cô mở cửa xe, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh Đường Giác hỗn loạn ngồi trên ghế sofa.
Anh sốt rất cao.
Nếu không tiêm, sợ rằng....
Anh là người sợ tiêm sao?
Cô hoài nghi, nhưng mà Đường Tống không có lý do gì sợ cô cả.
Nhưng cô nói anh sẽ nghe sao? Có Ôn Tâm ở đó, muốn anh nghe lời có lẽ cũng chỉ là cô ấy đúng không?
Đủ loại ý nghĩ bật ra trong đầu Thất Thất.
“Tiểu thư, có đi hay không? Không đi để tôi đi.” Tài xê thấy cô phiền não, lên tiếng thúc giục cô.
Cô hoàn hồn, đóng cửa lại: “Ngại quá, tôi ở lại một lúc nữa.”
Nói xong cô thở dài một hơi, đi trở lại. Cô không dám nghĩ tới lý do lúc này quay lại.
Nếu không dám nghĩ thì đừng nghĩ nữa.
Thất Thất đi vào, không đợi quản gia thông báo liền trực tiếp đi vào phòng khách. Lúc cô đi vào, bước chân liền dừng lại. Chỉ thấy trong phòng khách, Ôn Tâm đang ôm tay Đường Giác, hai người dựa vào nhau lên lầu, bộ dạng cực kì thân thiết.
Trái tim cô đập loạn nhịp, liếc nhìn, chưa nói gì nhẹ nhàng mím môi xoay người rời đi.
Cô cảm thấy mình thật buồn cười, biết rõ bạn gái người ta ở đây thế mà còn quay lại khuyên anh, đúng là ngu xuẩn, nhưng lại cảm thấy bản thân mình quá tốt bụng.
Cả đường đi cô đều cảnh tỉnh bản thân, lồng ngực càng khó chịu, có chút không thoải mái.
Đường Giác thật sự không có tâm tình tiếp đã Ôn Tâm, rút cánh ta ra, lạnh nhạt phân phó quản gia tiễn khách.
Trong lòng Ôn Tâm đầy mất mác.
Đường Giác cự tuyệt lạnh nhạt như vậy, cực kì vô tình. Nhưng mà người ta vẫn muốn lao vào không ngừng được, như xua vịt vậy.
Có một số người như thuốc độc, lây dính vào, một kích trí mạng vẫn buông không xong.
Quản gia tiến vào mời Ôn Tâm đi, cố tình vô ý nói một câu: “Thiếu chủ, vừa nãy Thất tiểu thư có quay lại nhưng lại đi rồi.”
Đường Giác lên lầu, đột nhiên dừng chân quay đầu nhìn quản gia: “Thất Thất sao?”
“Vâng.”
Đường Giác nhếch môi, nhìn ra bên ngoài, nơi đó đã không còn bóng dáng của cô.
Anh mím chặt môi, từ trên bàn trà cầm lấy điện thoại, gọi đi.
Lúc điện thoại vang lên thì Thất Thất đã lên taxi.
Cô nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, cô không lưu số này nhưng mà dãy số của Đường Giác rất đặc biêt, dễ nhớ. Lúc trước cô nhìn qua liền nhớ rõ nó.
Cô nhìn ra cửa sổ không nghe.
Nhưng mà điện thoại vẫn vang lên.
Cuối cùng....
Cô đưa điện thoại lên lỗ tai.
Không đợi cô mở miệng trước thì âm thanh của Đường Giác truyền tới: “Vừa nãy có phải vừa quay lại không?”
“Ừ...”
“Tìm tôi sao?”
“Không phải.”
“...” Anh trầm mặc, rất lâu sau mới hỏi: “Vì cái gì?”
“...” Thất Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, gần như tìm lý do không thể nào chê được: “Tôi tìm bạn gái anh, tiểu thư Ôn Tâm. Gần đây tòa soạn của chúng tôi có chủ đề về nữ thần, cho nên muốn mời cô ấy...”
Thất Thất nói đến đây liền dừng lại.
Bởi vì đối diện Đường Giác đã quyết đoán tắt máy, không nói lời dư thừa.
Thất Thất giật mình, thở dài cất điện thoại về.
Thất Thất về đến nhà, vừa lúc đến bữa cơm trưa. Cô cầm chìa khóa mở cửa liền nghe thấy âm thanh nhiệt tình vang lên.
“Thất Thất đã về rồi sao?” tiếng mẹ Mạc Ngô Tụng Linh vang lên, lúc này đang bận rộn ở trong bếp, ló đầu ra chào hỏi với cô.
“Mẹ, sao mẹ tới đây?”
Thất Thất đáp lại, lại nhìn Mạc Tuân cũng đang ở đây.
“Hôm nay anh không tới công ty sao?”
Mạc Tuân đè nặng âm thanh: “Bị mẹ tôi xách trở về.”
“Không có chuyện gì chứ?” Thất Thất cũng nhỏ giọng hỏi.
“Cô biết rõ ngay thôi.”
Thất Thất tràn đầy tò mò.
Đặt túi xuống, xoay người đi vào phòng bếp. Ngô Tung Linh nhìn thấy cô đi vào liền hỏi: “Con mau ra đi, Mặc Tuân, con còn đứng đó làm gì? Đỡ Thất Thất ra ngoài. Mẹ nghe Mạc Tuân nói hai ngày trước con bị trẹo chân. Tên nhóc này không biết chăm sóc người như vậy, thế mà lại để cho con đi siêu thị.
“Hôm nay con không đi siêu thị, ra ngoài có việc ạ.” Thất Thất đáp lại, Mạc Tuân nhanh chóng đi vào, giống như ông chồng nhị thập tứ hiếu đỡ Thất Thất ra ngoài.
“Mẹ đang nấu gì vậy?” Thất Thất hỏi Mạc Tuân, khắp phòng đều là mùi thơm.
“Canh đại bổ.”
“Gì cơ?”
Còn muốn cẩn thận hỏi lại. Ngô Tụng Linh đã bưng hai bát canh ra ngoài. Thất Thất muons giúp đỡ lại bị Mạc Tuân ngăn lại: “Em mà đi nữa mẹ lại mắng anh, anh đi giúp là được, em ngồi đó đi.”
Thất Thất ngồi xuống bàn ăn, Mạc Tuân ân cần sắp bát đũa. Ngô Tụng Linh đang bề thức ăn.