“Ngủ hành lang dài.” Dạ Lan nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ đặc biệt vô tội: “Vừa rồi là anh nói, muốn ngủ đầu đường xó chợ là anh trước, em không thể. Có phải không?”
Đường Kỷ Phong bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn đắp cho cô: “Cho em chút ánh mặt trời liền rực rỡ! Được rồi, xoay người lại, ngủ thật tốt, đừng đè tim.”
Dạ Lan xoay lại, rúc vào chăn. Cô nằm trên giường, nhìn anh: “Em ngủ giường anh, anh ngủ ở đâu?”
“Không phải em đã làm chủ đày anh ra hành lang sao?”
Dạ Lan nắm tay anh: “Em đùa anh thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây