.
Thư Niên nghĩ đến năm năm sắp tới của mình, thời gian mình bầu bạn ở bên cạnh ba sẽ thật sự ít ỏi, đáy lòng có hơi ê ẩm. Nhưng mà, cô không muốn để Dạ Yến nhìn ra, nên cô chỉ cong môi cười: “Ba em đã biết chuyện em li dị với Hướng Mộc Dương, cho nên, sau này em sẽ không phải có nhà mà không thể về được rồi.”
Tay của Dạ Yến, đang đặt ở cái cổ mảnh khảnh của cô, nghe thấy cô nói như vậy, lực đạo ở tay như tăng thêm: “Em biết rõ, em vĩnh viễn luôn có nhà để về. Em có thể sống với anh.”
Thư Niên chỉ an tĩnh tựa vào trên vai anh, mặc cho anh ôm, không nói gì.
Buổi tối không thể ngủ ở đây được, Dạ Yến lái xe trở cô về chỗ của anh bên kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây