.
“Vậy… sau đó thì sao?” Trong lòng Thư Niên xoay chuyển mấy lần, mới nói câu đầu tiên với Hồ Dương.
“Sau…” Hồ Dương nói: “Sau chuyện đó, Dạ Yến không đề cập tới với chúng tôi. Chỉ có hai người là cô và Dạ Yến biết.”
“Nhờ phúc các người, đêm đó tôi rất choáng váng, lúc tỉnh lại, không nhớ gì hết.” Giọng Thư Niên hơi lạnh.
Hồ Dương áy náy không thôi: “Sau chuyện đó, chỉ có thể do cô tự đi hỏi Dạ Yến, cho dù tôi nói ra, cũng không hẳn đúng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây