.
Cô dứt lời, Dạ Yến xoay người, đứng đối mặt với cô. Bóng người anh rất cao, bao phủ cô.
“Cho nên, em đang nói, vì suy xét cho anh, mới đặc biệt không nhận điện thoại của anh.”
Thư Niên yên lặng, cuối cùng, nhẹ nhàng mở miệng: “Thành thật mà nói, em cùng lắm chỉ là đang suy xét cho em. Năm năm trước, em đã chịu đựng nhiều phán quyết của nhiều người mà không giải thích được, cho nên, bây giờ… Em không muốn bị người khác phán quyết nữa.”
Nói đến đây, Thư Niên cố gắng trấn định, nhưng lông mi không tự chủ mà run rẩy bán đứng cô. Chuyện năm năm trước, cô vẫn không có cách nào thản nhiên đối mặt, vết thương đó, nói chung, cần nhiều thời gian để lành lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây