.
Dạ Lan kéo tay cậu xuống, cẩn thận nói: “Có người biết thì anh chết chắc rồi, còn dám ra ngoài chơi đêm?”
“Anh không chơi linh tinh.” Dạ Yến buông cô bé ra đi vào phòng mình, nhớ tới tối hôm qua, gương mặt tư xuân. Cậu vốn đẹp trai, đều nói cậu thừa hưởng hết vẻ đẹp của ba và mẹ, cho nên chỉ nhếch môi một chút thôi cũng đẹp trai vô cùng rồi.
Dạ Lan thức dậy đi toilet, lúc này thấy Dạ Yến liền cực kỳ tò mò tối qua anh trai đi đâu cho nên chạy như điên đi theo cậu vào phòng.
Dạ Yến không thay quần áo mà nằm luông trên giường, chân dài duỗi thẳng, hai tay gối đầu. Đôi mắt nhìn chằm chằm tường nhà. Không, nói đúng ra là tấm bia trên tường. Càng nói đúng hơn là nhìn ảnh chụp bị ném tan ở trên bia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây