Nếu không phải Long Môn rung động thì cũng sẽ không bị bại lộ ra ngoài.
Ánh sáng vàng kim thoáng chốc ập tới, giống như một nét bút, đến gần Tiêu Thanh Y và Tiêu Đạo Nhân, vẽ một vòng tròn xung quanh mỗi người, Bách Cổ Đạm Hồn Hương lúc nào cũng dũng mãnh tiến công, giờ đây đột nhiên tắt lịm.
Đậu Trường Sinh từ từ ngồi lại ngay ngắn, dưới bàn chân bốc lên từng luồng sáng nhè nhẹ, sau khi đơn giản thành hình, tạo thành một chiếc ghế bằng vàng, Đậu Trường Sinh nhìn chăm chú Tiêu Thanh Y, ôn hoà mở miệng: “Như vậy là các ngươi có thể kiên trì thêm một lúc nữa.”
“Nói đi?”
Sắc mặt Tiêu Thanh Y nghiêm trọng, mắt đẹp nổi lên tơ máu, bắt đầu hoàn toàn sưng đỏ, nhìn Đậu Trường Sinh trước mắt phong khinh vân đạm, có làm sao cũng không ngờ rằng, vốn tưởng hắn là món đồ chơi trong tay, tùy ý chà đạp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây