Ngao Liệt tin tưởng sâu sắc không nghi ngờ, hồn nhiên không quan tâm đến việc mình không phải là Ngao Liệt chân chính mà đây chỉ là trí nhớ của Ngao Liệt mà thôi. Thế nhưng bây giờ cảm xúc của hắn đã hoàn toàn thay thế vào mà không phải là chỉ có trí nhớ của người xa lạ. Loại tình huống này tuyệt đối không hài hòa, thậm chí là đối với các mệnh lệnh mà Thiên Tôn truyền đạt cũng không có bất cứ cái gì trái ngược với tâm tư.
Tất cả mọi thứ đều tự động che giấu, cho rằng tất cả mọi thứ này đều đúng với đạo lý, giống như là ăn cơm uống nước, vốn dĩ nên là như thế.
Ngao Liệt nhìn đám người Vũ Vạn Lý bắt đầu tiến vào Long Môn cuối cùng lại chờ Đậu Trường Sinh cũng vào Long Môn. Ánh mắt Ngao Liệt nhìn chung quanh bốn phương, nhìn bầu trời phía trên Đông Hải. Những hình bóng vốn dĩ nườm nượp, chằng chịt, bây giờ đều đã rỗng tuếch. Đậu Trường Sinh khoanh hai tay lại rồi chậm rì rì, ung dung bay về phía Long Môn.
Hắn trở thành người cuối cùng tiến vào Long Môn.
“Long Môn chủ nhân của ngươi trở về rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây