“Mấy năm gần đây, như Đậu Trường Sinh càng là trò giỏi hơn thầy mà thắng được Vu Lam, bất kể là kẻ nào cũng đều có thể giao phó việc lớn, chống lên nửa bầu trời Nhân tộc.”
Tiên Tề chậm rãi đi về phía đỉnh núi Sùng Sơn, đồng thời cũng mở miệng nói: “Tiểu muội quá đề cao Tự Vô Mệnh rồi. Tên đó chỉ thuần túy là một tên vô lại phàm phu, lỗ mãng, không có đầu óc, chỉ biết chiếm tiện nghi mà thôi. Tiêu Diêu Tử thì ngược lại, thông minh nhưng lại là không chịu trách nhiệm được bao nhiêu, từ cái tên đã có thể nhìn ra được rồi. Đây là một người vui vẻ với tiêu dao tự tại, ưa thích hưởng thụ, mà chán ghét phiền phức.”
“Trương Thiên Chính bị ái tình giam cầm, gần trăm năm qua không hề tiến bộ một chút nào, không biết hắn còn muốn trì hoãn vì công chúa Trần quốc bao nhiêu năm nữa. Nếu không phải là tuổi thọ lâu dài thì thực sự là ta còn không biết phải làm thế nào mới tốt.”
Thái độ của Tiên Tề ôn hòa, cũng không tự xưng là trẫm nữa mà giống như một vị đại ca ca nhà bên, dịu dàng, hoà nhã tiếp tục nói: “Về phần Đậu Trường Sinh.”
“Hắn đã tàn nhẫn quá mức rồi, lục thân bất nhận, tâm như lỗ kim, có thù tất báo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây