"Làm việc cho nhà họ Lục không cần ăn cơm à?" giọng cô gái trầm thấp.
Lục Thừa Châu hơi nhếch môi mỏng: “Bạn nhỏ đang tuổi lớn, làm sao lại để cô bị đói được chứ."
Cố Mang nhìn về phía anh, nói rất nghiêm túc: "Đúng là tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, có điều tôi không phải bạn nhỏ."
Mỗi lần trông thấy vẻ nghiêm túc của cô, Lục Thừa Châu đều không nhịn được cười.
Từ trên giường, anh đứng thẳng chân dài, nhìn qua cô, ý cười nơi đáy mắt chưa từng tan đi: “Đi thôi, dẫn cô đi ăn cơm."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây