Tần Phóng nhìn vết thương đạn bắn rách ra trên cánh tay Lục Thừa Châu, bực bội cào tóc: “Không phải chứ, có rất nhiều cách để trút giận mà, không cần phải làm như vậy chứ? Lại nói mấy đám sát thủ của Cố Tứ còn cho nổ căn cứ của chúng ta."
"Không đủ." Lồng ngực Lục Thừa Châu bị đánh một phát, ho khù khụ, cuống họng càng khàn hơn: “Cô ấy cho nổ cả Xích Viêm cũng được, là lỗi của tôi."
"Anh Thừa, tôi giảng chút lý lẽ được không." Tần Phóng cảm thấy anh không tỉnh táo: “Anh đâu biết đó là cô ấy."
Lục Thừa Châu thản nhiên nói: "bây giờ đã biết."
Anh đau lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây