Cố Mang đứng thẳng người, bỏ nước lên trên bàn, hai tay đút túi, nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười, "Đừng động tay động chân, không quen."
Không tức giận là một chuyện, có thể cho qua chuyện này hay không là một chuyện khác.
Lục Thừa Châu nhìn cô cười, mí mắt run run, ngón tay hơi cuộn lại, thuận thế quay ghế một vòng, đặt bên cạnh cô, sau đó nhìn về phía cô, "Đứng đấy không mệt sao, ngồi xuống nói đi."
Cố Mang nhướng mày, đi qua ngồi xuống, dựa vào phía sau một chút, tư thế còn ngông hơn ban nãy.
Đây là chán muốn tính sổ với anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây