Lục Thừa Châu nhìn qua ngũ quan xinh xắn của cô gái, không nhìn ra được gì từ trong tròng mắt đen, ngón tay xuôi ở bên người biểu hiện ra anh không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Dừng một chút, anh chậm rãi lên tiếng, cuống họng căng lên, "Em biết lúc nào?"
Cố Tứ nhỏ tuổi, không giữ được bình tĩnh, lúc khó chịu liền sẽ nghĩ cách tìm phiền toái.
Chắc hẳn là tới Xích Viêm mới nhận ra cô.
Cố Mang hơi nhướng mày lên, âm thanh nhàn nhạt, hơi thấp, lời ít mà ý nhiều, "Biệt thự."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây