Bà Lôi nắm tay kéo Cố Mang đứng dậy, lau nước mắt: “Số thật là khổ."
Cố Âm thuận thế đứng dậy, đứng bên cạnh bà ngoại, mím chặt môi, nước mắt chực trào ra.
Hạ Minh Châu vỗ bả vai Cố Âm: “Âm Âm, đừng khóc, sau này Lôi gia chính là nhà của con, mợ cùng với cậu sẽ chăm sóc tốt cho con."
Cố Âm gật đầu một cái.
Cố Mang vẫn quỳ, đốt vàng mã cùng với nhang đèn, chờ nhang cháy hết, cô mới mở miệng: “Ba, mẹ, Cố Tứ có chuyện, lần sau sẽ về thăm hai người."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây