Giọng nàng mềm mại nhẹ nhàng, có chút mệt mỏi, như thể thật sự cảm thấy mệt.
Tống An Vinh nhướn mày, nàng ta vẫn luôn biết dừng đúng lúc, chỉ là khi nghiêng đầu nhìn Khương Tự Cầm, nàng ta không khỏi nheo mắt lại.
Nàng ta không thích người quá nhu nhược, ngay cả tranh giành cũng không dám, chẳng phải là đang tự mình nhường lại sao?
Chu Du Kỳ không nghe ra điều gì khác thường, chỉ khi nàng nói mệt mỏi, tâm trí hắn lập tức chuyển hướng, hắn suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta đến Tống Nhã Lâu, lầu hai vừa vặn có thể ngắm cảnh cầu Chu Tước.”
Khương Tự Cầm nghe thấy ba chữ “Tống Nhã Lâu” thì không khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy đau đầu, sao lại là Tống Nhã Lâu?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây