Hận Chẳng Gặp Quân Khi Chưa Gả

Chương 46:

Chương Trước Chương Tiếp

“Thần không sao.”

Tiểu Hoàng đế còn muốn hỏi thêm, nhưng lại bị Bùi Sơ Uẩn cắt ngang, hắn ngẩng lên, giọng điệu bình thản: “Hoàng thượng, đến giờ lâm triều rồi.”

****

Chu Du Kỳ hôm qua bị gọi đến Hàn Lâm Viện, tuy trong lòng lo lắng cho phu nhân, nhưng tiểu lại của Hàn Lâm Viện giục giã quá nhiều, khiến Chu Du Kỳ không thể chậm trễ.

Bây giờ sắp đến giờ lâm triều, hắn cũng đã bù đắp xong những gì còn thiếu sót, cuối cùng cũng có thể trở về phủ. Trong lòng nhớ nhung phu nhân đang bệnh ở nhà, hắn một đường chạy nhanh, không nhìn xung quanh tự nhiên cũng không nhìn thấy xe ngựa của Bùi Sơ Uẩn.

Hoàng cung và Chu phủ cách nhau khá xa.

Kinh thành tấc đất tấc vàng, lại khác với những thành trấn khác, có một số vị trí phủ đệ không phải có tiền là có thể mua được. Chức quan của Chu Du Kỳ bày ra đó, dù Khương Tự Cầm có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chỉ có thể mua một căn nhà lớn hơn một chút, cũng không thể nào gần hoàng cung hơn.

Hoàng cung cách Chu phủ nửa canh giờ đi đường, từ lúc Chu Du Kỳ ra khỏi cung, rồi trở về Chu phủ thì đã gần giờ Thìn.

Hôm qua hắn đến rất gấp, là do xe ngựa của phủ đưa đến, nhưng lúc đó đã là ban đêm, người đánh xe không đợi quá lâu, mà đã lái xe về phủ. Lại không biết khi nào hắn mới có thể ra khỏi cung, chỉ cho rằng hắn phải tan việc vào buổi tối, cho nên bây giờ cũng không đến đón.

Chu Du Kỳ là đi bộ từng bước từng bước trở về.

Bận rộn cả đêm, lại không ăn gì, trên mặt Chu Du Kỳ lộ rõ vẻ mệt mỏi, bụng cũng trống rỗng, hắn đưa tay lên xoa bụng, trên mặt khó giấu nổi vẻ lo lắng. Hắn chỉ dừng lại một chút rồi lại vội vàng trở về.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Hắn muốn về phủ sớm để gặp phu nhân, nhưng luôn có người cản trở hắn.

“Chu đại nhân!”

Một tiếng gọi vui vẻ, trong trẻo vang lên, Chu Du Kỳ lập tức nhận ra người đến là ai.

Chu Du Kỳ nhìn xung quanh, mới nhận ra hóa ra hắn đã đến trước cửa phủ Thượng thư, hắn ngẩng đầu lên, Tống An Vinh đang đứng trước cổng đỏ, nàng ta vừa mới ra khỏi phủ, nhìn thấy hắn liền vui mừng, trong mắt đều là sự vui vẻ: “Sao Chu đại nhân lại ở đây?”

Chu Du Kỳ đang lo lắng cho phu nhân, hắn nói ngắn gọn: “Ta vừa từ trong cung ra, đang định về phủ.”

Tống An Vinh lặng lẽ nheo mắt lại, phụ thân nàng ta đã đi lâm triều được nửa canh giờ rồi, lẽ ra giờ này Chu Du Kỳ nên ở Hàn Lâm Viện mới đúng, sao lại về phủ vào giờ này?

Tống An Vinh nhạy bén nhận ra điều gì đó, nàng ta bước xuống bậc thang, nhẹ nhàng hỏi như thể không hiểu: “Sao Chu đại nhân lại về phủ giờ này?”

Không phải là chuyện cần phải giấu giếm, Chu Du Kỳ thẳng thắn nói: “Phu nhân ở nhà bị bệnh, ta phải về nhà thăm nàng.”

Vừa dứt lời, nụ cười trong mắt Tống An Vinh phai nhạt đi rất nhiều, nhưng nàng ta không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ khẽ thở dài, có chút tiếc nuối: “Ta đang định đến phủ Trình gia, vốn tưởng hôm nay Chu đại nhân rảnh rỗi, còn định mời Chu đại nhân đi cùng.”

Chu Du Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn liên tục thay đổi, ý định vội vàng trở về phủ cũng có chút do dự.

Phủ Trình gia, Trình Giản Nghiêm giữ chức Binh bộ Thị lang tứ phẩm, là một quyền thần thực sự, không thể so sánh với những người chỉ có gia thế mà lại giữ chức quan nhàn hạ như Dương An.

Chu Du Kỳ cũng nhớ đến mối quan hệ giữa Trình Giản Nghiêm và Tống gia, Trình Giản Nghiêm là học trò của Tống Thượng thư. Trong nội các có sáu vị Các lão, Bùi Sơ Uẩn là người đứng đầu, những người còn lại là phó, mà Tống Thượng thư là người có tư cách thấp nhất trong đó, nhưng cũng đã vào nội các được hai năm, là một quyền thần thực sự.

Sư đồ như phụ tử, học trò thậm chí còn có trách nhiệm phụng dưỡng sư phụ, cho nên, việc Tống phủ và Trình phủ qua lại là chuyện rất bình thường.

Mà Tống An Vinh lại mời hắn đến Trình phủ, thoạt nhìn chỉ là một lời mời đơn giản, nhưng ý tứ trong lời nói lại là giới thiệu hắn với Trình Giản Nghiêm.

Chu Du Kỳ không nghi ngờ lời nói của Tống An Vinh, nàng ta là nữ nhi được Tống Thượng thư yêu quý nhất, chỉ cần điều này thôi, người mà nàng ta giới thiệu, Trình Giản Nghiêm nhất định cũng sẽ coi trọng.

Chu Du Kỳ không có bất kỳ chỗ dựa nào trong triều, nếu có thể bái Trình Giản Nghiêm làm thầy, thì trong triều này hắn sẽ không còn cô độc nữa, coi như đã gia nhập phe cánh của Tống gia, có chỗ dựa vững chắc, cuối cùng cũng đã có chỗ đứng trong triều đình.

Chu Du Kỳ vào lúc này mới nhận ra, một câu nói của Tống An Vinh cũng đáng giá bằng nhiều năm nỗ lực của hắn.

Khoảng cách lớn như vậy khiến Chu Du Kỳ có chút khó thở.

Chu Du Kỳ siết chặt tay, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh phu nhân nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn cụp mắt xuống, giọng nói khàn khàn: “Đa tạ ý tốt của Tống cô nương, chỉ là hiện giờ phu nhân thật sự không thể rời xa ta.”

Tống An Vinh không ngờ hắn lại không hề bị lay động, không khỏi có chút xấu hổ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)