Hận Chẳng Gặp Quân Khi Chưa Gả

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Gã sai vặt lập tức bước lên, An Linh và Phụng Diên buông tay.

Khương Tự Cầm không đi theo vào trong, nàng đứng ở sân hóng gió. An Linh lau vạt áo cho nàng, có chút oán trách: “Cô gia sao lại như vậy, rõ ràng biết cô nương không thích mùi rượu...”

Hình như nhận ra thân phận của mình, nàng ấy nuốt những lời oán trách còn lại vào trong.

Khương Tự Cầm không để ý đến nàng ấy, nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, nàng đưa tay lên day trán, nhỏ giọng phân phó Phụng Diên: “Đi hỏi xem, hôm nay lão gia cùng ai... đi ra ngoài.”

Nữ tử khẽ nhíu mày, cuối cùng chỉ dùng ba chữ “đi ra ngoài” một cách úp mở.

Phụng Diên lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Khương Tự Cầm lại đứng ở ngoài thêm một khắc, bình tĩnh lại tâm trạng rồi sai người nấu một bát canh giải rượu, sau đó mới quay về phòng ngủ. Chu Du Kỳ đã tắm rửa xong, tỳ nữ và gã sai vặt đều lui ra ngoài, trong phòng rất yên tĩnh, Chu Du Kỳ dựa vào đầu giường, trên người không còn mùi rượu khó chịu nữa.

Chu Du Kỳ hôm nay bị ép uống rất nhiều rượu, trong đầu mơ màng biết phu nhân đang ở đó, nhưng lại không thể mở mắt ra được.

Hắn cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng ngay cả việc nhấc tay cũng khó khăn. Sau vài lần, cơn say ập đến, hắn không còn giãy giụa nữa, hơi thở dần đều đặn.

Đợi tỳ nữ bưng canh giải rượu đến, Khương Tự Cầm không nói gì, nàng nghiêng đầu phẩy tay, tỳ nữ cung kính bước lên đút canh giải rượu cho cô gia, toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng.

Sau khi tất cả mọi người lui xuống, An Linh ngẩng đầu nhìn cô nương, nhỏ giọng nói: “Cô nương, giờ đã khuya rồi, ngài cũng nghỉ ngơi đi.”

Khương Tự Cầm cả người mệt mỏi, nhưng lại không hề buồn ngủ, chỉ là đối mặt với An Linh, nàng không nói ra chỉ đáp khẽ một tiếng.

An Linh hầu hạ nàng cởi áo khoác ngoài. Tháng năm, trời bắt đầu nóng, Khương Tự Cầm chỉ mặc một lớp áo mỏng, khi lên giường, Chu Du Kỳ nằm ở ngoài, nàng chỉ có thể bước qua Chu Du Kỳ để nằm vào trong.

Khương Tự Cầm vẫn còn có chút bực bội, khi bước qua Chu Du Kỳ, nàng không nhịn được mà đá hắn một cái.

An Linh thấy vậy, cũng coi như không thấy.

Ngọn nến trong phòng ngủ mờ dần, chỉ còn ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Nàng và Chu Du Kỳ đầu ấp tay gối hai năm, đây là lần đầu tiên khiến nàng ý thức được cái gọi là đồng sàng dị mộng.

Nàng nhắm mắt lại, mãi cũng không ngủ được, cuối cùng, nàng xoay người quay lưng về phía Chu Du Kỳ, thân hình mảnh mai thà áp sát vào tường.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, khi Chu Du Kỳ tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Khương Tự Cầm tỉnh dậy sớm hơn, vừa mới đến nơi xa lạ, trong lòng lại chất chứa tâm sự, khiến nàng ngủ không ngon giấc.

Chu Du Kỳ vừa tỉnh dậy, ký ức hôm qua ùa về, trên mặt hắn hiện lên vẻ hối hận, lập tức lật người xuống giường, khoác áo ngoài đi ra khỏi phòng trong, việc đầu tiên là gọi: “Phu nhân?”

Trong phòng có tỳ nữ, nghe vậy thì lập tức đáp: “Lão gia, phu nhân đến phòng thu chi rồi.”

Nghe thấy ba chữ “phòng thu chi”, Chu Du Kỳ không khỏi có chút chột dạ, nói cho cùng, kỳ thực tất cả chi tiêu trong phủ đều có thể nói là của hồi môn của Khương Tự Cầm.

Nhà người ta còn không cần của hồi môn của thê tử để trang trải cuộc sống, hắn lại hết lần này tới lần khác chỉ biết tiêu xài.

Ánh mắt Chu Du Kỳ không khỏi có chút u ám.

Hắn không vội đi gặp Khương Tự Cầm, mà quay về phòng trong rửa mặt. Một lát sau, bên ngoài rèm châu vang lên tiếng động, ý thức được điều gì đó, Chu Du Kỳ ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy nữ tử cúi người bước vào từ sau tấm rèm châu được vén lên.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa màu xanh thẫm, vạt áo vừa qua mắt cá chân, vừa vặn che khuất mu bàn chân. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt hạnh trong veo, liếc nhìn hắn một cái lập tức quay mặt đi.

Gần gũi sớm tối hai năm, Chu Du Kỳ sao có thể không biết nàng đang giận.

Khương gia tuy là thương nhân, nhưng cũng là gia tộc có máu mặt ở Cù Châu. Khương Tự Cầm là nữ nhi duy nhất của Khương gia, được nuông chiều từ bé, lại sở hữu nhan sắc tuyệt trần, khiến các công tử nhà giàu ở Cù Châu đều ngưỡng mộ. Chu Du Kỳ biết rõ trong lòng, nếu không phải trưởng bối sớm đã định hôn ước với Khương gia, hôn sự này sao có thể rơi vào tay hắn?

Chính vì biết điều này, Chu Du Kỳ đối với Khương Tự Cầm luôn chiều chuộng, dung túng, rất ít khi khiến nàng phật lòng.

Công bằng mà nói, Chu Du Kỳ tự nhiên là yêu thích Khương Tự Cầm, thậm chí chính vì vậy, hắn mới càng thêm chăm chỉ học hành. Mọi người đều nói Khương Tự Cầm gả cho hắn là người tốt, giữ lời hứa, hắn không xứng với nàng, càng như vậy, hắn càng phải chứng minh cho nàng thấy gả cho hắn sẽ không khiến nàng hối hận.

Chu Du Kỳ đặt đồ trong tay xuống, bước lên một bước muốn nắm tay nữ tử, nhưng lại bị nàng né tránh.

Chu Du Kỳ cười khổ, nhỏ giọng: “Phu nhân, nghe ta giải thích, được không?”

Khương Tự Cầm nghiêng đầu, nói nhỏ: “Giải thích cái gì, ta chỉ hỏi chàng, chàng có biết hôm qua ta đến kinh thành không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)