Khương Tự Cầm hôm nay có chút khác thường, rất yên lặng.
Phụng Diên nhìn phủ đệ vắng vẻ, hắn ta nhíu mày, có chút không đành lòng: “Cô nương, có cần ta đi tìm cô gia không?”
Khương Tự Cầm mệt mỏi lắc đầu, nàng đã có chút quen với sự vắng vẻ trong phủ, phòng ngủ cũng rất yên tĩnh. Đã sớm đoán được như vậy, Khương Tự Cầm không hề bất ngờ, giọng nàng rất nhỏ: “Kệ chàng ấy đi.”
Nhất thời nàng cũng không phân biệt được việc Chu Du Kỳ về muộn hôm nay rốt cuộc là tốt hay xấu.
Chuyện hôm nay khiến nàng có chút bất an, dù Chu Du Kỳ có trở về, nàng cũng không biết nên đối mặt với Chu Du Kỳ như thế nào. Nếu bị Chu Du Kỳ nhìn ra điều gì đó, nàng phải giải thích như thế nào?
Rất nhiều chuyện chất chứa trong lòng Khương Tự Cầm, khiến nàng cảm thấy có chút khó thở.
Bùi Sơ Uẩn từng bước ép sát, mà phu quân của nàng lại không thể chia sẻ nỗi lo lắng cùng nàng, ngoài việc liên tục lùi bước, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.
Khi không có ai xung quanh, An Linh lo lắng nhìn cô nương, nàng ấy không dám chọc cô nương tức giận, chỉ có thể nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, nô tỳ chuẩn bị nước hầu hạ cô nương tắm rửa nhé?”
Khương Tự Cầm mệt mỏi gật đầu.
Nước được mang vào phòng tắm, đổ đầy bồn tắm, Khương Tự Cầm cởi quần áo, chầm chậm ngâm mình trong nước, nước ấm bao bọc lấy nàng, bỗng nhiên có một khoảnh khắc khiến nàng cảm thấy an lòng.
Mặt nước làm ướt má nàng, một lúc sau, có giọt nước theo khóe mắt rơi vào tóc, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
An Linh nhìn cô nương như vậy, bỗng nhiên có chút muốn trở về Cù Châu.
Nếu phu nhân còn sống, cô nương cũng không đến mức không có ai để nói chuyện, cảm xúc gì cũng chỉ có thể giữ trong lòng.
Khương Tự Cầm đi ra ngoài đã là hai khắc sau, nàng ngồi trước bàn trang điểm, An Linh lau tóc cho nàng. Khương Tự Cầm không nhịn được mà nhìn ra ngoài, nàng hỏi: “Giờ nào rồi?”
An Linh ngẩn người, nàng ấy nhìn đồng hồ cát, cũng nhận ra cô nương đang hỏi gì, một lúc lâu sau, nàng ấy nói: “Giờ Hợi một khắc rồi.”
Kinh thành vẫn còn giờ giới nghiêm, không ai được phép đi lại trong thành nhưng cô gia vẫn chưa về.
Ngày thường, dù cô gia có về muộn đến đâu, giờ này cũng đã về phủ rồi.
An Linh nhíu mày, không khỏi có chút lo lắng. Dù nàng ấy có tức giận với cô gia đến đâu, cô gia vẫn là phu quân của cô nương, nàng ấy phải coi trọng cô gia.
An Linh không nhịn được nói: “Sao giờ này cô gia vẫn chưa về? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sắc môi của nữ tử trong gương đồng có chút nhợt nhạt, An Linh nhất thời không chú ý đến, vẫn đang hỏi: “Cô nương, chúng ta có nên phái người đi tìm cô gia không?”
Khương Tự Cầm khẽ mím môi, hỏi ngược lại: “Đến Xuân Phong Lâu tìm sao?”
An Linh nghẹn lời, lập tức im lặng.
Đến Xuân Phong Lâu tìm người? Tuy triều đại này không có quy định cấm quan viên lui tới kỹ viện, nhưng Hoàng thượng đương triều và Nhiếp chính vương đều không thích hành vi này. Sau khi có quan viên bị cách chức vì chuyện này, chuyện này đã trở thành quy định ngầm.
Cô gia đã vào triều làm quan, nếu thật sự phái người đến Xuân Phong Lâu tìm người, căn bản là không quan tâm đến tiền đồ của cô gia.
Cửa sổ chưa đóng, bên ngoài bỗng nhiên mưa rơi, một trận gió lạnh thổi vào qua cửa sổ, Khương Tự Cầm chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, không khỏi rùng mình một cái, không biết là do lạnh hay là do cảm xúc dồn nén trong lòng quá nhiều, nàng không nhịn được mà ho khan.
An Linh hoảng hốt: “Cô nương! Ngài làm sao vậy?”
Khương Tự Cầm gục xuống bàn trang điểm, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi lắc đầu: “Ta không sao.”
An Linh vội vàng đóng cửa sổ lại, lấy một chiếc áo khoác ngoài choàng lên cho cô nương, kết quả nàng ấy vô tình làm rơi một chiếc khăn tay xuống đất, là chiếc khăn tay màu xanh đen.
Khi nhìn thấy khăn tay, An Linh theo bản năng nhớ đến những lời Bùi đại nhân nói ở phủ Quận chúa, nàng ấy lẩm bẩm muốn nhặt lên.
Khương Tự Cầm cũng nhìn thấy, nàng khẽ cụp mắt hạnh xuống.
An Linh chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cầm khăn tay nói nhỏ: “Cô nương, chiếc khăn tay này, lần sau gặp Bùi đại nhân, vẫn nên trả lại cho ngài ấy đi?”
Lông mi Khương Tự Cầm khẽ run, nàng như không nghe ra sự thăm dò trong lời nói của An Linh, một lúc lâu sau, lại như chỉ trong nháy mắt, nàng lặng lẽ gật đầu, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ: “Được.”
Nàng đồng ý, vào lúc này đặc biệt ngoan ngoãn.
An Linh lại cảm thấy cay cay nơi sống mũi, cổ họng cũng có chút nghẹn ngào.
Nàng ấy lớn lên cùng cô nương từ nhỏ, nàng ấy gần như chưa bao giờ thấy cô nương rung động trước ai. Nàng ấy và cô nương đều biết nhà chồng của cô nương từ khi còn rất nhỏ, khi sắp đến tuổi cập kê, cô gia thường xuyên xuất hiện ở Khương gia, dưới sự cho phép của Khương gia, cô nương và cô gia càng có nhiều cơ hội gặp mặt.
Nàng ấy nhìn cô nương ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, từng chút từng chút tiếp xúc với cô gia, sau đó gả vào Chu gia, lo liệu việc nhà cho cô gia.