Nếu không phải nhất định sẽ không hứa hẹn với nàng, tại sao phải đợi đến khi nàng thất vọng mới để nàng được như ý nguyện?
Năm nay Giang Nam không có tuyết rơi nhưng vẫn rất lạnh, gió lạnh như thổi vào tận xương tủy, nàng mặc áo khoác nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau nàng mới mở mắt ra, nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn Vệ Bách: “Tại sao Vệ đại nhân lại cho rằng, nếu ngài nói muốn cưới ta, ta nhất định sẽ gả cho ngài?”
Hơn nữa, vẫn là sau khi hắn hết lần này đến lần khác từ chối nàng, nàng rẻ mạt đến vậy sao? Muốn là có thể có sao?
Nàng vẫn luôn ép buộc bản thân, nàng biết gia thế mình không bằng người khác, nàng liền cầu xin mẫu thân tìm ma ma đến dạy lễ nghi cho nàng, nàng biết gia đình mình không có chỗ dựa, nàng liền ngày đêm học tập, khi biểu tỷ ngủ nướng, nàng luyện thư pháp, khi biểu tỷ được di phụ dạy dỗ cách buôn bán, những ngón tay nàng toàn là vết thương do đàn.
Nàng học lễ nghi rất tốt, khi biểu tỷ được ma ma trong cung dạy dỗ, nàng cũng mặt dày mày dạn đến học, sự chăm chỉ và thời gian đều không hề phụ lòng nàng, chỉ cần nàng đứng ở đó đã khiến người ta cảm thấy vui vẻ, chiếc áo choàng dày không thể che khuất vẻ đẹp của nàng, chiếc eo nhỏ nhắn bị áo choàng che khuất, nhưng vẫn rất đẹp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây