“Bán Tuyết, thứ ta muốn không phải là những thứ này.”
Không phải là sự hạ mình của Vệ Bách, không phải là lời xin lỗi của Vệ Bách, cũng không phải là sự cẩn thận lấy lòng của Vệ Bách, càng không phải là sự dây dưa không rõ ràng với Vệ Bách.
Vân Vãn Ý khẽ mím môi, lúc này đôi mắt nàng vô cùng trong veo, nàng nhỏ giọng nói: “Ngay từ đầu, ta và hắn đã sai rồi, sao có thể hy vọng có được kết cục tốt đẹp.”
Ngay từ đầu nàng đã sai rồi.
Nghĩ kỹ lại, kỳ thực thái độ của Vệ Bách cũng có thể nhìn ra được, là do nàng không biết tự trọng, nàng lại muốn quyến rũ nam nhân, muốn đạt được mục đích của mình, ngay từ đầu đã tự hạ thấp bản thân, sao có thể khiến người khác coi trọng nàng?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây