Nàng là cô nương chưa xuất giá, dù có hung dữ, kiêu ngạo đến đâu, nàng cũng chỉ có thể mắng chửi vài câu.
Vân Vãn Ý không quan tâm gì nữa, nàng đá vào ngực Vệ Bách, nàng thật sự không hề nương tay, Vệ Bách bị nàng đá mạnh, hắn lảo đảo lùi về sau, hắn nhíu mày ngẩng đầu lên, hắn bỗng nhiên sững sờ.
Nữ tử đỏ hoe mắt nhìn hắn, cả người nàng căng thẳng, không hề che giấu sự kháng cự và bài xích đối với hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đây là lần thứ hai nàng khóc trước mặt hắn, nàng cắn môi, giọng nói run rẩy: “Vệ Bách, rốt cuộc ngươi coi ta là gì?”
(*) Khi Vân Vãn Ý gọi Vệ Bách là Vệ đại nhân thì mình sẽ xưng là ngài, còn gọi Vệ Bách bằng tên thì mình xưng là ngươi.
“Là thứ mà ngươi muốn là có thể có, không muốn là có thể vứt bỏ sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây