Có người xông vào phủ, hắn đẩy An Linh ra, Khương Tự Cầm nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nàng lại bị người ta ôm vào lòng, xung quanh có tiếng kêu kinh hãi, Khương Tự Cầm không nhìn rõ người đến nhưng nàng biết người đó là ai.
Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng lại không đẩy được, ngay cả việc giơ tay cũng rất khó khăn.
Khương Tự Cầm suy sụp nghĩ, nàng thật vô dụng.
Nàng nắm chặt vạt áo hắn, nàng chống đỡ cơ thể không để mình ngã xuống đất, nàng nuốt nước mắt và tiếng nức nở vào trong, nàng không muốn để lộ chút chật vật nào trước mặt hắn, nàng muốn ưỡn ngực như thể muốn giữ lại chút tự tôn và kiêu ngạo cuối cùng, nhưng giọng nói của nàng lại bán đứng nàng: “... Tại sao chàng lại đến đây?”
Hắn không trả lời nàng, mà nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng, nhất cử nhất động đều rất dịu dàng, cũng rất kiềm chế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây