Hận Chẳng Gặp Quân Khi Chưa Gả

Chương 23:

Chương Trước Chương Tiếp

Ai ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện, chỉ có thể là nể mặt Chiêu Dương Quận chúa.

Chiêu Dương gật đầu đáp lại những lời nịnh hót, có chút cười gượng, nàng ta không có bản lĩnh lớn như vậy khiến biểu ca phá lệ vì nàng ta.

Khương Tự Cầm khi nhìn thấy Bùi Sơ Uẩn, nàng như bị bỏng, lập tức dời mắt đi. Nàng cúi đầu xuống, như thể chỉ cần nàng trốn tránh không gặp hắn, thì có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Yến tiệc thưởng hoa vốn chỉ là cái cớ, sau giờ Ngọ liền kết thúc, khách khứa dần dần rời đi, Khương Tự Cầm cũng chuẩn bị về phủ.

Nhưng trước khi đi, Khương Tự Cầm bị Chiêu Dương Quận chúa gọi lại: “Khương cô nương từ từ.”

Khương Tự Cầm dừng lại, nàng quay đầu nhìn Chiêu Dương, so với lần đầu gặp mặt, thái độ của nàng hiện giờ có chút xa cách và lạnh nhạt, nàng không tin Chiêu Dương không biết gì.

Đã có người tính kế nàng, sao nàng có thể tươi cười chào đón?

Chiêu Dương cũng nhìn ra thái độ của nàng, không khỏi có chút lúng túng, chỉ là ngoài mặt nàng ta không lộ ra điều gì khác thường, bảo tỳ nữ Hồng Nhụy mang một chiếc hộp gấm đến, nàng ta dịu dàng nói: “Vừa rồi thấy Khương cô nương rất thích Bạch Ngân Châm này, ta liền bảo tỳ nữ chuẩn bị một ít cho Khương cô nương mang về.”

Bạch Ngân Châm là cống phẩm, tự nhiên rất quý giá, một năm cũng không sản xuất được bao nhiêu, nhưng trong hộp gấm này toàn là Bạch Ngân Châm, lại còn là trà mới của năm nay, không chỉ quý giá mà còn không có chỗ mua.

Khương Tự Cầm cụp mắt xuống, có chút phản kháng: “Thần phụ không có công lao gì, sao có thể nhận ân huệ của Quận chúa?”

Chiêu Dương biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, cũng không cảm thấy nàng phản kháng có gì không đúng, Chiêu Dương cười nói: “Ta và Khương cô nương vừa gặp đã thân, cảm thấy Khương cô nương rất dễ gần, Khương cô nương đừng từ chối nữa.”

Suy nghĩ của Bùi Sơ Uẩn dù sao cũng là chuyện riêng tư.

Khương Tự Cầm dù không muốn, nhưng Chiêu Dương đã nói đến mức này, nàng cũng không còn lý do gì để từ chối.

Khương Tự Cầm mím môi, nhận lấy hộp gấm mà Hồng Nhụy đưa tới. Khi Chiêu Dương Quận chúa thở phào nhẹ nhõm, nàng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Thần phụ đã là nữ nhân có chồng, Quận chúa đừng gọi ta là Khương cô nương nữa.”

Đây là lần thứ ba nàng bày tỏ thái độ, có lẽ là nói với Chiêu Dương Quận chúa, cũng có lẽ là nói với người nào đó thông qua Chiêu Dương Quận chúa.

Chiêu Dương Quận chúa cười khổ trong lòng, nàng ta tránh né không trả lời câu hỏi của Khương Tự Cầm, chỉ nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, ta không làm chậm trễ việc Khương cô nương về phủ.”

Chiêu Dương Quận chúa cũng muốn gọi nàng là Chu phu nhân, nhưng có tâm tư của biểu ca ở đó, Chiêu Dương nào dám chọc giận biểu ca?

Thấy Chiêu Dương như vậy, Khương Tự Cầm có chút bực bội, cảm thấy khó chịu trong lòng. Hai người này quả nhiên là biểu huynh muội, thái độ không nghe lời người khác đều giống nhau.

Khương Tự Cầm không nói gì nữa, nàng khom người, dẫn An Linh xoay người rời đi.

Sau khi mọi người đi rồi, Chiêu Dương mới day trán, đau đầu ngồi xuống. Hồng Nhụy khó hiểu: “Tại sao Quận chúa lại đối xử tốt với Khương cô nương như vậy?”

Hồng Nhụy không biết suy nghĩ của Bùi Sơ Uẩn, Chiêu Dương cũng không dám để người khác biết, cho nên Hồng Nhụy có chút bất mãn với Khương cô nương, dù sao Quận chúa đã nể mặt Khương cô nương như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của vị Khương cô nương này, lại có vẻ không bằng lòng.

Phải biết rằng, trong kinh thành này có rất nhiều tiểu thư khuê các muốn kết thân với Quận chúa.

Chiêu Dương không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, nếu gặp nàng ấy, thì cung kính một chút là được.”

Hồng Nhụy kinh ngạc, không ngờ Quận chúa lại nói ra những lời này, Quận chúa thân phận tôn quý, ngày thường tính tình không nhỏ, nếu người khác có thái độ như vậy với Quận chúa, Quận chúa đã sớm trở mặt, sao lại còn bảo nàng ta cung kính với Khương cô nương?

Nàng ta có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Khương cô nương này còn có thân phận khác?

Khương Tự Cầm trở về Chu phủ, lúc đó mặt trời vẫn chưa lặn, ánh hoàng hôn vẫn còn trên bầu trời, tỏa ra hơi nóng chiếu lên người nữ tử, phủ lên nàng một tầng ánh sáng mỏng manh.

Điều bất ngờ là, Chu Du Kỳ hôm nay lại về nhà sớm.

Sau khi kinh ngạc, Khương Tự Cầm lập tức nhận ra nguyên nhân hôm nay Chu Du Kỳ về sớm, nàng cắn môi, kìm nén cảm xúc ủy khuất đang dâng trào trong lòng.

An Linh nhìn cô nương, do dự hỏi: “Cô nương, có nên nói chuyện hôm nay cho cô gia biết không?”

Vừa dứt lời, An Linh liền cảm thấy mình hỏi thừa, chuyện như vậy sao có thể nói cho cô gia biết?

Nhưng nếu không nói cho cô gia, cô nương phải giải quyết chuyện này như thế nào?

Cô gia là phu quân của cô nương, vốn nên che chở cho cô nương.

Quả nhiên, Khương Tự Cầm lắc đầu, nàng cụp mắt hạnh xuống, khẽ mím môi: “Chuyện như vậy phải nói như thế nào?”

Sau khi nói ra, rốt cuộc Chu Du Kỳ sẽ đau lòng cho nàng, hay là sẽ nghi ngờ nàng trong lòng?

Khương Tự Cầm không biết, nàng cũng không muốn đánh cược tình cảm của Chu Du Kỳ dành cho nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)