Sự đau lòng trong giọng nói của nàng sắp trào ra, Bùi Sơ Uẩn khẽ cười, hắn cười nhạo sự ngốc nghếch của nàng: “Tự Cầm của ta đúng là đồ ngốc.”
Khương Tự Cầm nhăn mặt, nàng không hài lòng nhìn hắn.
Bùi Sơ Uẩn muốn xoa mặt nàng, nhưng hắn không có tay, hắn chỉ có thể cúi đầu hôn nàng, hắn nhỏ giọng an ủi nàng: “Ai cũng đang chỉ trích ta, nhưng ai cũng muốn trở thành ta.”
Ai mà không muốn quyền cao chức trọng chứ?
Giọng hắn tuy nhạt nhòa nhưng lại có chút mỉa mai, Khương Tự Cầm nghe rất rõ ràng, một lúc sau, hắn bình tĩnh lại, hắn nói: “Chỉ là làm tròn trách nhiệm mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây