Đôi mắt hạnh trong veo của nàng mang theo cảm xúc khó tả, có hoảng loạn, lo lắng, bất an, lo sợ trộn lẫn vào nhau, cuối cùng tạo thành cảm xúc phức tạp nhìn Bùi Sơ Uẩn. Ánh mắt Bùi Sơ Uẩn tối lại.
Kỳ thực chỉ là gặp mặt một lần.
Bùi Sơ Uẩn cũng không nói rõ được rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Chỉ là hôm đó khuôn mặt trắng bệch của nữ tử, mái tóc đen nhỏ giọt nước, bộ quần áo ướt sũng, vòng eo nhỏ nhắn cùng làn da trắng nõn, từng cảnh tượng hiện lên trong giấc mơ ban đêm, tựa như hương thơm thoang thoảng khiến người ta trong lúc rảnh rỗi luôn vô cớ nhớ đến.
Có chút khiến người ta bối rối.
Khương Tự Cầm cũng cảm thấy bối rối, nàng hơi khom người, kiềm chế cảm xúc: “Bùi đại nhân.”
An Linh kinh ngạc trợn to mắt, đây chính là vị Bùi Các lão quyền khuynh triều dã sao?
Kinh ngạc như vậy, nàng ấy không khỏi ngẩng đầu nhìn người nam nhân, liền chú ý đến ánh mắt của nam nhân nhìn cô nương, nặng nề đến mức khó có thể làm ngơ, một suy nghĩ đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện trong lòng.
Sắc mặt An Linh lập tức tái nhợt, nàng ấy lặng lẽ đứng chắn trước mặt cô nương.
Nhưng vô ích.
Dù Khương Tự Cầm có trốn tránh thế nào, Bùi Sơ Uẩn cũng có cách để nàng xuất hiện trước mặt hắn. Bây giờ đã gặp được người rồi, sao An Linh có thể ngăn cản được?
Hắn như thể rất bình tĩnh mà đi đến gần nữ tử, không quan tâm đến sự ngăn cản của An Linh, hắn cúi người đưa tay ra muốn đỡ nữ tử nhưng nữ tử khẽ nghiêng người, động tác của nàng rất nhỏ nhưng lại khiến bàn tay đưa ra của Bùi Sơ Uẩn chới với trong không khí.
Những ngón tay thon dài dừng lại trước mặt nữ tử, dù không ngẩng lên Khương Tự Cầm cũng nhìn thấy.
Bùi Sơ Uẩn nhướng mắt.
Hắn không làm gì cả, nhưng Khương Tự Cầm lại suýt nữa bị hắn bức đến phát khóc, trong rừng mơ toàn là người, cũng toàn là những người có quyền có thế.
Nàng không dám nghĩ có ai nhìn thấy nàng và Bùi Sơ Uẩn đi vào rừng mơ hay không, cũng không dám nghĩ có ai nhìn thấy nàng và Bùi Sơ Uẩn đứng gần nhau như vậy hay không?
Khương Tự Cầm siết chặt khăn tay, giọng nói căng thẳng, không biết là đang nhắc nhở ai: “Bùi đại nhân tự trọng.”
Nàng nhìn thấy rõ tâm tư của hắn, dù thân phận hắn có cao quý đến đâu cũng không thể che giấu được việc hắn thấy sắc nảy lòng tham, chỉ là hành vi của một kẻ háo sắc mà thôi.
Giọng Khương Tự Cầm có chút lạnh lùng, nàng nghĩ, nàng phải nói rõ ràng với hắn, bất kỳ tình cảm mập mờ nào cũng không nên xuất hiện giữa nàng và hắn.
Ai ngờ vừa dứt lời, ngược lại còn như đang thúc giục điều gì đó, Bùi Sơ Uẩn trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, hắn nắm rất chặt khiến người ta cảm thấy không thể giãy ra được, hắn kéo nàng đứng dậy.
Khương Tự Cầm bỗng nhiên trợn to mắt, suýt nữa thì hét lên.
Chưa kịp để nàng giãy ra, giọng nói của Bùi Sơ Uẩn truyền đến: “Khương cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Hắn lại hỏi lại một lần nữa: “Khương cô nương đang tránh ai vậy?”
Khương Tự Cầm lập tức nổi giận, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Sơ Uẩn, cắn răng nói: “Bùi đại nhân đang biết rõ mà còn cố hỏi sao?”
Nàng ngẩng đầu, hắn cúi đầu, hai người đứng rất gần nhau, nhìn từ xa giống như hắn đang ôm nàng vào lòng. Khương Tự Cầm muốn lùi lại nhưng người nào đó không cho nàng cơ hội lùi lại.
Hắn chỉ nhếch môi, nhưng không hề có ý cười, giọng điệu khó hiểu: “Khương cô nương thông minh như vậy, đã biết câu trả lời rồi, nàng cho rằng nàng có thể trốn tránh được bao lâu?”
Trong rừng mơ có gió thổi, Khương Tự Cầm vào lúc này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, Bùi Sơ Uẩn quyền khuynh triều dã không phải là nói suông, nếu Bùi Sơ Uẩn thật sự có ý đồ với nàng, nàng làm sao có thể chống lại?
Khương Tự Cầm biết rõ, dù là Chu Du Kỳ hay là Khương gia, đều không ai có thể bảo vệ nàng.
Khương Tự Cầm cuối cùng cũng bị bức đến đỏ hoe mắt, nàng bất an và hoảng loạn, nhưng cũng cảm thấy tức giận và phẫn nộ. Trên khuôn mặt vừa tái nhợt vừa đỏ ửng, đôi mắt hạnh rơi lệ, nước mắt nóng hổi rơi ướt ngón tay hắn, giống như cơn mưa phùn hôm đó, dai dẳng không dứt, khiến người ta cảm thấy buồn bực và khó chịu.
Nàng đang khóc, nhưng lại không dám để người khác nghe thấy, chỉ có thể kìm nén cảm xúc: “Chỉ là gặp mặt một lần... Chỉ là gặp mặt một lần... Tại sao ngài lại ép ta...”
Ngài có quyền có thế, để ý một nữ tử, cho dù nữ tử này đã là nữ nhân đã có chồng, đối với ngài cũng không có gì to tát. Người khác sợ quyền thế của ngài, không dám nói này nói nọ, nhưng nàng phải làm sao?
Nàng không nói gì, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi như đã nói lên tất cả.
Bùi Sơ Uẩn im lặng, hắn đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng, nữ tử nghiêng đầu tránh né, từ lần đầu gặp mặt đến giờ, thái độ của nàng với hắn luôn là tránh né, không hề che giấu.
Nàng nhịn rồi lại nhịn, vẫn không kiềm chế được cảm xúc, nàng nghẹn ngào nói: “Ngài có rất nhiều lựa chọn, tại sao phải làm ảnh hưởng đến danh tiếng, lãng phí thời gian cho ta?”