Chính vì biết thân phận địa vị của Chiêu Dương Quận chúa, Khương Tự Cầm mới cảm thấy nghi ngờ về thiếp mời này.
Yến tiệc được tổ chức ba ngày sau, lấy danh nghĩa là yến tiệc thưởng hoa.
Khương Tự Cầm kìm nén nghi ngờ trong lòng, Chu Du Kỳ không có ở phủ, nàng chỉ có thể bảo Phụng Diên ra ngoài tìm hiểu, cũng để nàng biết được chút tin tức.
Hóa ra là Chiêu Dương Quận chúa nhất thời nổi hứng, hơn nữa kỳ thi vừa mới kết thúc không lâu, nàng ta rất hứng thú với Trạng nguyên và Thám hoa của kỳ thi này, nghe nói Thám hoa đã có thê tử, liền sai người gửi thiếp mời cho nàng.
Phụng Diên: “Phủ Trạng nguyên cũng nhận được thiếp mời.”
Nghe đến đây, Khương Tự Cầm mới thở phào nhẹ nhõm, lại cúi đầu nhìn thiếp mời, nàng bỗng nhiên có chút căng thẳng.
Nàng không phải chưa từng tham gia yến tiệc, nhưng trước kia quan lớn nhất mà nàng gặp là Tri phủ Cù Châu, chưa từng gặp qua quý nhân nào như Quận chúa, nàng lo lắng sẽ có chỗ nào thất lễ mà đắc tội đối phương.
Khương Tự Cầm cắn môi, giữa mày hiện lên chút lo lắng: “An Linh, ngươi đi chuẩn bị quần áo để ba ngày sau đến phủ Quận chúa.”
Phải chuẩn bị thật kỹ, dù sao cũng là đến phủ Quận chúa, nếu ăn mặc quá giản dị thì có phần hơi thất lễ với Quận chúa, hơn nữa, lại không thể quá phô trương. Hiện giờ Chu Du Kỳ là người có chức quan, nàng không thể vượt quá khuôn phép, rõ ràng là yến tiệc do Quận chúa mời, nếu lấn át Quận chúa, rất dễ đắc tội người khác.
An Linh cho nàng một ý kiến: “Hay là hỏi cô gia đi, cô gia đến kinh thành đã lâu, nhất định có thể cho cô nương vài lời khuyên.”
Nhắc đến Chu Du Kỳ, Khương Tự Cầm không khỏi quay mặt đi, có chút bực bội.
Triều đại Đại Chu có đại triều và tiểu triều. Quan viên từ lục phẩm trở lên cần tham gia tiểu triều ba ngày một lần. Quan viên từ lục phẩm trở xuống chỉ cần tham gia đại triều vào mùng một và ngày rằm hàng tháng, mà Chu Du Kỳ chỉ là thất phẩm.
Ngoài ra, quan viên của triều đại Đại Chu được nghỉ một ngày sau mỗi bảy ngày làm việc.
Nhưng nhìn Chu Du Kỳ xem, ngoại trừ ngày thứ hai sau khi nàng đến kinh thành, hắn đi dạo cùng nàng một vòng, nửa tháng sau đó liền không còn thấy hắn nghỉ ngày nào, suốt ngày không về phủ, đi sớm về khuya không thấy bóng dáng.
Khương Tự Cầm trong lòng không phải là không có oán trách, nhưng hắn lại có một lý do chính đáng, nàng không thể cản trở hắn thăng tiến, chỉ có thể giữ kín cảm xúc trong lòng.
Một lúc lâu sau, Khương Tự Cầm thở dài, dường như muốn thở ra hết uất ức, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Hắn bận rộn như vậy, chắc là không có thời gian quan tâm ta.”
An Linh đột nhiên im lặng.
Trước kia ở Cù Châu, cô nương thường xuyên nhận được thiếp mời, cô gia luôn đưa ra lời khuyên cho cô nương, hiếm khi vắng mặt, ai ngờ đến kinh thành rồi mọi chuyện lại thay đổi.
An Linh cũng có chút phiền não, nàng ấy nhất thời không phân biệt được việc cô gia thi đỗ công danh này rốt cuộc là tốt hay xấu, sao lại cảm thấy đối với cô nương mà nói, hình như không phải là chuyện tốt.
Nhưng... rõ ràng là chuyện tốt mà...
An Linh không biết vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng không giống như Khương Tự Cầm nghĩ, hôm nay Chu Du Kỳ về rất sớm. Lúc đó, nàng đang chuẩn bị dùng bữa tối, sau khi đến kinh thành, nàng gần như chưa từng dùng bữa tối cùng Chu Du Kỳ.
Nàng đã quen với điều này, hôm nay cũng không đợi Chu Du Kỳ.
Thậm chí, khi nhìn thấy Chu Du Kỳ bước vào, nàng còn có chút ngạc nhiên, trong phòng im lặng một lúc, nàng chỉ cụp mắt nói: “Lão gia đã về.”
Lời chào hỏi rất bình thường, nhưng từ miệng Khương Tự Cầm nói ra, lại có vẻ xa cách.
Nàng rất ít khi gọi hắn là lão gia, khi tức giận cũng gọi thẳng tên hắn.
Chu Du Kỳ cũng nghe ra, hắn nhìn thấy bàn ăn đầy thức ăn nhưng chỉ có Khương Tự Cầm ngồi, liền cảm thấy chột dạ, hắn biết khoảng thời gian này hắn đã bỏ bê phu nhân.
Đối với sự lạnh nhạt của phu nhân, hắn chỉ có thể chịu đựng, Chu Du Kỳ cười khổ: “Phu nhân.”
Khương Tự Cầm quay đầu bảo An Linh bày bát đũa, nàng nhẹ nhàng nói: “Không biết lão gia hôm nay sẽ về dùng bữa, không chuẩn bị bát đũa cho lão gia, lão gia đừng trách.”
Chu Du Kỳ nào dám trách móc.
Bát đũa được bày ra, Chu Du Kỳ muốn nắm tay phu nhân, nhưng lại bị phu nhân rút ra. Xung quanh đều là tỳ nữ, Chu Du Kỳ chỉ có thể buông tay, chuyển sang gắp thức ăn cho nàng, hắn nhỏ giọng ôn hòa, dễ dàng khiến người ta nhận ra sự dịu dàng: “Phu nhân, thịt cá nàng thích ăn đây.”
Khương Tự Cầm thích ăn thịt cá, điều này Chu Du Kỳ đã biết từ lâu, cũng vì vậy, hắn luyện được một tay gỡ xương cá rất giỏi, một miếng thịt cá được hắn gỡ sạch xương, nhưng miếng thịt vẫn còn nguyên vẹn. Hắn chấm một chút nước chấm, đặt miếng thịt cá vào bát của Khương Tự Cầm.
Khương Tự Cầm cụp mắt nhìn miếng thịt cá, trong lòng bỗng nhiên có chút nản lòng.
Nàng không biết nên nói như thế nào, Chu Du Kỳ dường như không làm gì sai, hắn chỉ là cầu tiến hơn một chút, hắn không gần gũi nữ sắc, không nạp thiếp, hắn chỉ là không có thời gian ở bên nàng.