Chu Du Kỳ vội vàng dời mắt đi, hắn ta không dám chấp nhận việc Khương Tự Cầm đối xử với hắn ta như vậy, hắn ta không ngừng lặp lại: “Chúng ta là phu thê, chúng ta là phu thê...”
Đây là câu nói mà hắn ta thường xuyên nói trước kia, cũng là xiềng xích trói buộc Khương Tự Cầm.
Hắn ta nói: “Hôm nay nàng chỉ là quá kích động nên mới nói như vậy, không sao... Không sao, ta sẽ không để ý...”
Khương Tự Cầm lạnh lùng nhìn hắn ta tự lừa mình dối người.
Một lúc lâu sau, Chu Du Kỳ như không chịu nổi ánh mắt này của nàng, hắn ta chật vật xoay người bỏ chạy, cửa phòng bị hắn ta đụng vào, hắn ta thất tha thất thểu chạy ra ngoài, thậm chí còn bị vấp ngã ở cửa, nhưng hắn ta không hề dừng lại, Chu Du Kỳ chỉ cảm thấy ánh mắt phía sau lưng khiến hắn ta lạnh sống lưng, khiến hắn ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây