Khánh Nguyên năm thứ ba, ngày mùng ba tháng năm.
Hoa hạnh dần dần héo tàn, hoàng hôn dịu nhẹ rắc ánh chiều lên phiến lá rơi trong làn gió muộn, lấp loáng tựa dải lụa phớt hồng.
Đi thẳng vào con hẻm dài, cánh cổng cao hơn bảy thước mở rộng, người hầu ra vào không ngớt. Xung quanh có người dòm ngó vào, chỉ thấy sau lớp ngói xanh tường xám là một khoảng sân nhỏ, hòn non bộ, dòng suối róc rách, sân nhà ba gian ba dãy, xà nhà chạm trổ hoa văn, phủ đệ không lớn cũng không nhỏ nhưng được bài trí tinh tế, tao nhã.
An Linh đã cho người khuân hết rương hòm vào phủ, sắp xếp đâu ra đấy, mọi việc giao lại cho Phụng Diên rồi vội bước tới đỡ nữ tử đang đứng bên hành lang: “Cô nương, sao ngài vẫn còn đứng đây?”
Khương Tự Cầm đứng im, không nói gì.
Ánh tà dương như ưu ái nàng, phủ lên người nàng một tầng ánh chiều tà. Nàng khẽ ngẩng cằm, đôi mày thanh tú liền hiện ra, mày liễu, mắt hạnh, đôi môi nhỏ nhắn không tô mà đỏ, hai má trắng nõn phơn phớt hồng, điểm chút phấn nhạt, đuôi mắt hơi cong lên, như có như không toát lên vẻ phong tình, nhưng giờ lại hơi ủ rũ.
Từ Giang Nam đến đây, nàng ngồi xe ngựa ba bốn ngày liền, người như muốn rã rời, chẳng còn hơi sức nói chuyện.
Khương Tự Cầm đưa mắt nhìn phủ đệ, không tỏ vẻ hài lòng hay không hài lòng.
Khương gia là thương hộ, trong mắt quan lại thì thương nhân có địa vị thấp kém, nhưng không thể phủ nhận thương nhân nắm giữ không ít tiền tài, Khương gia cũng vậy. Khương Tự Cầm là nữ nhi duy nhất trong phủ, lại được cưng chiều từ bé, phủ đệ ở Giang Nam tự nhiên tao nhã, sang trọng hơn nơi này.
Kinh thành tấc đất tấc vàng, tin tức phu quân thi đỗ Thám hoa truyền về quá gấp, Khương Tự Cầm phải tốn không ít bạc mới mua được phủ đệ này.
Phủ đệ ba gian ba dãy, mười mấy căn phòng, chia thành các sân nhỏ khác nhau. Người trong phủ ít, chỉ có tỳ nữ và gã sai vặt nhiều hơn một chút, cũng không đến nỗi chật chội, thậm chí còn có phần trống trải.
Chỉ có một điều…
Phụng Diên đã đến đây nửa tháng, sắp xếp mọi việc trong phủ đâu vào đấy, cũng biết hôm nay nàng sẽ đến kinh thành, phu quân của nàng tự nhiên cũng phải nhận được tin tức. Nhưng nàng đến kinh thành đến giờ, vẫn chưa gặp mặt phu quân.
Chỗ đất khách quê người, Khương Tự Cầm không khỏi có chút bối rối, nàng mím môi không nói gì, nhưng trong lòng lại dâng lên vài phần cảm xúc.
An Linh từ nhỏ đã hầu hạ nàng, nàng ấy nhìn ra điều gì đó, khẽ nhỏ giọng an ủi: “Cô nương, có lẽ cô gia bận việc triều chính nên mới chậm trễ.”
Nàng ấy theo cô nương gả vào Chu gia, lẽ ra nên đổi cách xưng hô, nhưng Chu gia đã sa sút từ lâu, khi còn ở Giang Nam, trên dưới Chu gia cũng đều là người của cô nương mang theo, An Linh luôn cảm thấy cô nương như vẫn còn ở khuê phòng, thường xuyên không đổi được cách gọi.
Chỉ khi gặp mặt cô gia, nàng ấy mới nhớ ra cô nương đã thành thân, đổi giọng gọi một tiếng phu nhân.
Khương Tự Cầm cũng hiểu đạo lý này, nàng nuốt xuống cảm xúc: “ Khi phu quân về nhớ báo cho ta một tiếng.”
An Linh đáp lời.
Phủ đệ có chính viện, sau khi theo tỳ nữ dẫn đường vào phòng ngủ, Khương Tự Cầm mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mày hiện lên vẻ mệt mỏi, không nhịn được xoa bóp vai.
An Linh thấy vậy, nhỏ giọng: “Cô nương nghỉ ngơi một chút đi.”
Nữ tử trên giường khẽ đáp một tiếng, cởi áo khoác ngoài, nằm trên giường không nói thêm gì nữa.
Nàng vừa vào kinh thành, lẽ ra có rất nhiều việc phải làm, nhưng trong phủ đệ này đều là người nàng quen dùng, hiểu rõ tâm ý của nàng, sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên nàng mới dám yên tâm nghỉ ngơi.
An Linh cũng im lặng, buông màn xuống. Tháng năm, trời nắng ấm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Bên ngoài cửa.
An Linh vừa ra ngoài đã thấy Phụng Diên đang đứng đợi, có chút ngạc nhiên: “Đã sắp xếp xong xuôi rồi à?”
Hai năm trước, cô nương đến tuổi cập kê liền theo ước định của trưởng bối gả vào Chu gia. Tuy rằng Chu gia đã sa sút từ lâu, trong nhà chỉ còn lại một mình cô gia, nhưng cô gia là người có chí tiến thủ, lúc còn đi học lại được phu tử khen ngợi hết lời, lúc còn niên thiếu đã thi đỗ đồng sinh.
Lão gia quý trọng nhân tài, cũng không hủy hôn ước, thậm chí còn luôn tốn kém tiền bạc cho cô gia ăn học.
Kỳ thực, không chỉ vì lý do này, lão gia và phu nhân chỉ có cô nương là nữ nhi duy nhất, không thể không suy nghĩ nhiều hơn cho cô nương. Nếu lúc Chu gia sa sút mà hủy hôn, tuy có thể thông cảm được, nhưng danh tiếng của cô nương khó mà không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, việc chọn lựa nhà chồng, nhà cao cửa rộng thì sợ cô nương chịu thiệt thòi, nhà thấp cửa nhỏ lại cảm thấy không xứng với cô nương.
Cuối cùng, hôn sự này vẫn không bị hủy bỏ.
Một khi cô gia thật sự nhờ học hành mà ngẩng cao đầu, cô nương cũng có thể theo đó mà đổi đời. Sĩ, nông, công, thương, thương nhân là thấp kém nhất, lão gia và phu nhân cũng đã hao tâm tổn trí vì cô nương.