Tuy rằng anh nói không sao, nhưng trên trán anh trải rộng mồ hôi to như hạt đậu, vừa nhìn là biết rất đau.
Điều này làm cho Cảnh Ngữ Hàm rất tự trách, hốc mắt bỗng dưng có chút nóng lên.
“Đã nói không sao rồi, em đi ra ngoài trước đi.”
Miệng vết thương rất đau, phỏng chừng rách ra rồi, vẫn nên gọi Địch Ân tới xử lý một chút.
Nhưng giọng nói rơi xuống một hồi lâu, Nai ngốc vẫn không nhúc nhích như cũ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây