Nhìn bóng lưng của hai người lần lượt biến mất ở cửa biệt thự, tuy giọng điệu của Hắc Lăng Tu không tốt cho lắm, nhưng phiền muộn trong mắt anh tiêu tan đi rất nhiều.
Anh vẫn nghĩ mình thích an tĩnh, nhưng giờ anh phát hiện ra, cuộc sống ầm ầm ĩ ĩ thế này cũng không tồi...
*
“Đừng ầm ĩ nữa, để cô ấy uống thuốc xong rồi lên phòng ngủ.”
“A Thiên?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây