“Anh Hắc, đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là không thể nhìn thấy cô gái nhỏ chật vật như vậy, muốn đưa cho cô ấy để cô ấy lau nước mắt mà thôi.”
Cơ Nam Thành bỗng nhiên lên tiếng, làm cho tầm mắt của mọi người lại chuyển về phía anh ta.
Chỉ là, người đàn ông này như là đã sớm hình thành thói quen được vạn chúng chú ý đến, cho dù phải đối mặt với vô số ánh mắt thì anh ta vẫn rất bình tĩnh, giống như anh ta nên được người khác kính ngưỡng như vậy.
Nhưng những lời nói vừa rồi của anh ta, nếu như nói ở trước mặt người khác, thì hẳn là sẽ khiến người ta tin tưởng anh ra không có dụng ý gì khác đối với Cảnh Ngữ Hàm.
Nhưng tất cả mọi người ở đây, ai cũng đã chứng kiến bữa sáng ngày ấy suýt chút nữa anh ta đã thất thố, sao bọn họ có thể tin tưởng anh ta không có động cơ khác?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây