Đúng vậy, nghe thấy giọng điệu hơi có vẻ ủy khuất của cô, Cơ Nam Thành nói: “Hắc thiếu, anh như vậy là không đúng rồi. Cô ấy cũng là một con người, anh không thể hạn chế tự do của cô ấy được!”
Cơ Nam Thành vừa dứt lời, sắc mặt của Hắc Lăng Tu đã lại trở nên âm trầm.
Nếu nói lúc trước là mây đen giăng đầy trời, vậy giờ chắc là địa ngục trần gian sấm chớp không ngừng.
“Em thân với hai người đó lắm à?”
Chút lý trí còn sót lại khiến Hắc Lăng Tu không đối lập với Cơ Nam Thành, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cảnh Ngữ Hàm, giống như gió thu thổi lá rụng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây