Có lẽ là nhận ra Hắc Lăng Tu đưa mắt nhìn vào nơi nào đó, Cơ Nam Thành quơ quơ chai rượu vang trên tay kia.
“Cơ thiếu hăng hái thật đấy...”
Hắc Lăng Tu không đón nhận lời mời của anh ta, cũng không từ chối, chỉ duy trì nụ cười như có như không trên môi.
“Suýt nữa thì quên mất, Hắc thiếu không phải là người cô đơn giống tôi.”
Không biết có phải là do đọc hiểu tầng ý nghĩa cất giấu trong ánh mắt của Hắc Lăng Tu hay không, Cơ Nam Thành bỗng cười tự giễu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây