Nhưng dường như Cảnh Ngữ Hàm vẫn chưa nhận ra được sự im lặng, và rời đi của những người này, trong đôi mắt to của cô vẫn cứ lộ ra vẻ sợ hãi, bất an.
Thấy thế, Hắc Lăng Tu lại đặt tay lên trên gáy của cô, ấn đầu cô vào trong lòng ngực của anh, sau đó nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Lời này, tuy rằng chỉ có năm chữ ngắn gọn, nhưng lại làm cho Triệu Nhật Thiên đi theo tới đây ngửi ra được hương vị thức ăn cho chó nồng đậm, cũng khiến cho Cảnh Ngữ Hàm có cảm giác cuối cùng cô không còn một mình nữa, cô có một bóng người ở phía sau để dựa vào.
Vừa rồi cô gặp phải các loại nghi ngờ, nhục mạ, lúc này cảm giác tủi thân cũng theo đó mà dốc toàn bộ lực lượng tuôn ra.
“Hắc Lăng Tu, em không phải đồ tạp chủng...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây