“Không! Không thể nào, sao tôi có thể là con của người khác được? Bà nói bậy!” Cảnh Ngữ Hàm gấp đến độ đỏ ửng hai mắt.
Cha mẹ cô luôn yêu thương cô, sao cô không phải là con ruột của cha mẹ được?
Cảnh Phượng Tình thấy cô có vẻ sắp khóc, cười càng đắc ý hơn.
“Tao nói bậy? Năm đó mẹ mày là con gà mái không biết đẻ trứng, gả cho cha mày mấy năm cũng không sinh được một mụn con nào, sao đó bọn nó nhặt được mày ở cửa thôn, mới tuyên bố với bên ngoài mày là con của bọn nó.”
“Không...” Không biết có phải là do bị những lời Cảnh Phượng Tình nói hù dọa hay không, Cảnh Ngữ Hàm không ngừng lùi về phía sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây