Cảnh Ngữ Hàm thoát khỏi tay của Hắc Lăng Tu, nói thẳng: “Bác gái, chúng cháu không tới đây giải quyết vấn đề giúp bác.”
Nghe cô nói vậy, Tôn Lan Kiều càng kích động hơn, thậm chí bà ta còn trợn trừng đôi mắt hơi lờ đờ vì thiếu ngủ lên.
“Sao... sao cháu lại thay đổi?” Có lẽ là do quá khiếp sợ, Tôn Lan Kiều nói hơi lắp bắp.
“Cháu thay đổi?” Cảnh Ngữ Hàm lắc đầu nói: “Không, cháu không thay đổi, cháu vẫn luôn thế này. Người thay đổi, là cả gia đình bác...”
Tôn Lan Kiều chợt trợn trừng hai mắt lên, miệng hết đóng lại mở mở lại đóng, nhưng không thể thốt ra được một âm thanh nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây