Nghe thấy những lời này của cô, Tần Huyễn Đô chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngữ Hàm bằng đôi mắt đục ngầu vì thiếu ngủ.
Một lúc sau, anh ta nói: “Hổ nhỏ, em đang nói ngốc nghếch gì vậy? Đây là chuyện một mình anh có thể quyết định được sao? Em cũng biết tính của cậu anh rồi còn gì, không ai có thể ngăn cản được chuyện cậu ấy muốn làm!”
“Em thật sự không biết tính cách của cậu anh như thế nào.” Cảnh Ngữ Hàm lẩm bẩm nói.
“Anh đã nói rồi...” Lúc nói ra những lời này, tia hy vọng nhỏ nhoi ẩn giấu trong ánh mắt của Tần Huyễn Đô cũng biến mất theo.
Thấy vậy, Cảnh Ngữ Hàm vỗ vào trên vai của Tần Huyễn Đô, nói: “Anh có biểu tình gì vậy? Đúng là em không hiểu rõ tính cách của cậu anh, nhưng với tư cách là mợ anh, em nghĩ mình vẫn có quyền quyết định giúp anh một số chuyện.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây